AI ĐÓ HOÀN HẢO - Trang 247

Vì lợi ích của nỗ lực chung của họ, cô thay đổi chủ đề. “Cái hồ này là do
con người tạo ra, phải không? Độ dốc có thể thoai thoải ở phía bên này của
nó, nhưng nó khá dốc ở phía bên kia, làm cho nó có vẻ không tự nhiên.”

“Đúng vậy, Bá tước Manford đầu tiên bắt đầu đào hồ này vào đầu những
năm 1700.”

“À, cái thời ưa chuộng kiểu tóc dài như của anh. Anh có ước mình được
sinh ra vào thời đó không? Tóc của anh dài như tóc của em vậy, anh biết
đấy.”

Anh cười khúc khích với cô. “Không, không phải vậy.”

“Đúng thế mà .”

“Hãy thả tóc em xuống cho anh xem.”

Cô tháo xuống một vài chiếc ghim, lắc đầu và mái tóc của cô rơi xuống,
tóc cô xõa ra sau lưng. Sau đó, cô quay lại để chỉ cho anh, nhưng lại liếc
nhìn anh qua vai. “Anh nghĩ sao?”

“Chết tiệt” là tất cả những gì anh nói trước khi kéo cô vào người và hôn
cô.

Nụ hôn của anh không nhẹ nhàng thăm dò, mà say đắm tức thì, và cô dễ
dàng bị nó cuốn đi. Quá bất ngờ, và ngạc nhiên hơn vì sự đột ngột của nó.
Chúa ơi, anh ấy thật ngon lành, anh ấy làm mê hoặc các giác quan của cô
đến những cảnh giới mới đầy cám dỗ. Cô không thể đến gần anh mà không
cảm thấy nảy sinh sự ham muốn bất thường. Dù chỉ là cách anh nhìn cô.
Nhưng việc bị ép vào cơ thể rắn chắc của anh đã phóng đại lên gấp mười
lần, một sự bùng nổ của khoái cảm nhục dục lan tỏa khắp cơ thể cô, nâng
cao tất cả các giác quan của cô.

Đột ngột anh ngừng hôn cô. Rõ ràng Richard có đủ lý trí để không đẩy
họ ngã ngay trên bãi cỏ. Còn cô thì không. Cô sẽ không phản đối chút nào,
thực sự chưa thể suy nghĩ, chỉ có thể thở hổn hển và tiếc nuối vì những cảm
giác tuyệt vời đó đã nguội lạnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.