AI ĐÓ HOÀN HẢO - Trang 296

tường bên và mở nó ra để cô có thể lắng nghe tiếng xe ngựa. Cô không
định để Milton bắt gặp họ trong phòng của ông ta vì họ không hề được báo
trước về sự trở lại của ông ấy cho đến khi ông ấy bước xuống hành lang.

Cô liên tục liếc về phía sau để theo dõi hành động của Richard khi anh
mở các ngăn kéo bị khóa trong căn phòng của Milton. Các công cụ anh
đang sử dụng hoạt động nhanh như một chiếc chìa khóa! Cô sẽ phải cảm ơn
James Malory khi chuyện này kết thúc. Khi Richard và chiếc đèn di chuyển
đến phòng treo quần áo, cô biết anh gần như đã xong việc, chỉ còn chiếc tủ
bí mật vẫn chưa được mở khóa.

Cô đang bắt đầu đóng cửa sổ thì nghe Richard ngạc nhiên nói, “Đồ
khốn.”

Anh ấy đã tìm thấy nó ư?! Cô lao vào phòng quần áo và tới cánh cửa
đang mở bên trong, rồi dừng lại.

“Ôi, trời” là tất cả những gì cô có thể thốt lên chỉ là nhắc lại lần nữa. “Ôi
trời.”

Căn phòng dài và hẹp được lắp những chiếc kệ cao từ trần đến sàn. Lộn
xộn trên các kệ là những chiếc bình và lọ với đủ hình dạng và kích cỡ, một
số trông khá kỳ quặc, nhưng hầu hết chúng đều tuyệt đẹp.

“Đây không phải là những món đồ bình thường mà anh dùng để trang trí
ngôi nhà của mình,” cô nói với vẻ kinh ngạc. “Những chiếc nhỏ hơn dường
như được làm bằng đá quý thật, không phải thủy tinh màu. Và hãy nhìn cái
này.” Cô nhặt một cái bình gần bằng bàn tay. “Theo em nghĩ, cái này có
trọng lượng bằng vàng nguyên chất, không phải kim loại mạ.”

“Anh không hiểu. Ông ta để nợ nần chồng chất trong khi vẫn cất giữ
khối tài sản này ở đây?”

Julia cũng không hiểu. “Chà, chúng có thể bị khóa lại vì chúng rất có giá
trị. Mỗi một thứ trong số này thực sự có thể được coi là một tác phẩm nghệ
thuật. Em đã nói chúng phải là vật gia truyền— ”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.