AI ĐÓ HOÀN HẢO - Trang 89

“Hãy để tôi đoán, em là một y tá?”

Cô cười khúc khích. “Không, chắc chắn là không.”

Đôi mắt xanh lục của anh lấp lánh ý cười. “Chà, nếu em là y tá, em sẽ bị
các bác sĩ Luân Đôn đề phòng! Họ có những quan niệm mới mẻ. Lần đầu
tiên người này muốn bọc khuôn mặt của tôi như một xác ướp. Tôi đã từ
chối. Sau đó ông ta gợi ý dùng keo cá để dán vào da của tôi. Không cám
ơn!” Cô mỉm cười với anh về giai thoại của anh. “Nhưng thực sự, chérie,
tay bác sĩ đã quan tâm quá mức đến những vết xước trên má tôi, vì vậy ông
ta đã làm nhiều hơn những gì được bảo đảm. Và mũi của tôi sẽ lành lại như
trước đây”.

“Vậy là sẽ không có sẹo chứ?”

“Vì những vết trầy xước ư? Nhưng sự quan tâm của em đang sưởi ấm
trái tim tôi. Có lẽ nếu em đến thăm tôi mỗi ngày trong thời gian tôi hồi
phục, tôi sẽ được hàn gắn hoàn hảo. Dù gì thì em cũng là thiên thần nhân từ
của tôi.”

Cô đỏ mặt. Cô biết không chỉ lòng trắc ẩn khiến cô đặt ra rất nhiều câu
hỏi về vết thương của anh, mà là sự lo lắng của cô với chúng. Và một vài
thất vọng rất thực tế. Cô đã cho rằng mình sẽ tìm ra Jean Paul trông như thế
nào ngày hôm nay. Cô rất vui mừng về điều đó. Nhưng nhờ sự điên rồ của
James Malory và một bác sĩ quá nhiệt tình, khuôn mặt của anh đã biến dạng
y như khi anh ta đeo mặt nạ.

Bất chấp tất cả các băng quấn, không khó để nhận ra rằng anh ta còn trẻ
như cô đoán, ở tầm nào đó khoảng hai mươi tuổi. Hôm nay không có gì che
giấu vầng trán của anh, vì vậy cô có thể thấy nó rộng và mịn, với đôi lông
mày đen rậm. Và ít nhất một bên má không bị tổn thương, rộng và nam
tính. Miệng anh vẫn hấp dẫn như cô đã tìm thấy vào đêm đó, dẻo dai,
nhanh chóng cười toe toét và hất bộ ria mép mỏng đó sang một góc vui
nhộn. Anh cũng có một làn da ngăm đen, vì vậy chắc anh cũng phải thích
các hoạt động ngoài trời như cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.