AI LÀ AI CỦA AI - Trang 132

người còn khoa trương đến nỗi cười lăn sang một bên, còn một số người cứ
cật lực giục Viên Hỷ nhận lời nhanh nhanh.

Viên Hỷ nhìn Hà Thích đang đếm lảm nhảm, dở khóc dở cười, tiếng cười

giỡn một lúc một to, sắc mặt Viên Hỷ đỏ bừng, muốn rút tay mình ra khỏi
tay anh, mỗi tội Hà Thích nắm chặt quá, nên đành cuống quýt gọi: "Hà
Thích! Hà Thích! Đừng đùa nữa!"

Hà Thích đã đếm tới "tiểu thập nhị", có lẽ càng về sau, anh cũng quên

đếm được bao nhiêu, nên đành cười ngốc nghếch đếm lung tung, sau đó
nghe thấy mọi người cười đùa đếm tiếp với mình, anh càng thêm đắc ý,
đếm càng to hơn. Viên Hỷ càng cuống, trong hoảng loạn cô nhìn thấy
gương mặt lão Từ, trong đôi mắt ấy lại có nét lạnh lùng, Viên Hỷ đờ người,
chớp chớp mắt rồi nhìn lại, phát hiện ra trên gương mặt lão Từ rõ ràng đang
có nụ cười ấm áp.

Cuối cùng, vẫn là lão Từ giúp Viên Hỷ thu dọn tàn cuộc, đám người này

đã uống khá nhiều, lúc chia tay đã mấy người phải dìu mới đi nổi. Hà Thích
đã bị chuốc say đến thần trí lẫn lộn, được lão Từ và Viên Hỷ đỡ ra sau xe,
ngoẹo đầu ngủ mất.

"Biết lái xe không?" Lão Từ hỏi.
"Viên Hỷ lắc đầu, nhìn Hà Thích đang ngủ khò khò, có phần buồn rầu.
Lão Từ suy nghĩ một lúc rồi ngồi vào ghế lái, quay lại nói với Viên Hỷ

vẫn đang đứng ngẩn ngơ bên ngoài: "Lên đi, tôi đưa hai người về trước."

"Xe của anh thì sao?" Viên Hỷ hỏi.
Lão Từ nói: "Cứ để tạm ở đây, lát nữa tôi về lấy sau."
Viên Hỷ có phần ngượng ngùng, nói: "Nếu không để tôi vẫy xe về vậy,

đợi ngày mai anh ấy quay lại đây lấy xe là được."

Lão Từ cười, khởi động xe rồi nói: "Được rồi, lên đi, dù sao cũng không

muộn lắm, một lát thôi mà, đừng khách sáo nữa, Hà Thích chưa hề khách
sáo với tôi bao giờ."

Viên Hỷ không nói nữa, lên xe và giúp Hà Thích điều chỉnh lại tư thế, để

anh ngủ thoải mái hơn, sau đó nghe lão Từ hỏi: "Đưa hai người về đâu? Lệ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.