yêu, chỉ cần tin tưởng lẫn nhau thì còn gì khó khăn nữa?
Vào nhà, Bì Hối đang bò mọp trên salon thở vắn than dài, thấy Viên Hỷ
vào thì thở một hơi dài thườn thượt rất khoa trương, kêu lên: "Viên Hỷ à, ta
nói cậu phải làm gì đây? Cậu không thấy chứ, dáng vẻ Bộ Hoài Vũ dựa vào
xe cứ hút thuốc mãi, bóng dáng ấy cô đơn đến nỗi tớ thấy rất đau lòng! Một
người đàn ông như thế cậu đành lòng buông ra thật ư?"
Viên Hỷ không nói gì, tiến đến phát một cái thật mạnh vào mông Bì Hối,
khiến cô nàng kêu lên thảm thiết, quay người lại chỉ Viên Hỷ trách móc:
"Cậu không có lương tâm, tớ vì cậu mà đến…" Nói xong thấy sắc mặt Viên
Hỷ bèn câm miệng lại, ngừng một lúc mới khẽ khàng an ủi Viên Hỷ: "Viên
Hỷ, tớ bắt đầu thấy hơi ghen tỵ với cậu rồi đấy, Bộ Hoài Vũ xuất sắc đến
thế, còn cả Hà Thích, tuy rằng tớ không vừa mắt với anh ta lắm, nhưng
cũng đành phải thừa nhận anh ta là thanh niên có tài, và cả tên trương Hằng
kia, tuy không phát hiện ra có ý đồ nam nữ gì gì ấy với cậu, nhưng đối xử
với cậu cũng tốt không chê vào đâu được. Viên Hỷ, cậu bảo xem bên cạnh
cậu có bao nhiêu đàn ông tốt thế? Hả? Viên Hỷ, cậu nói xem, chắc cậu phải
thấy kiêu ngạo lắm, còn gì đáng để cậu chau mày khổ sở thế hả?"
Viên Hỷ nghe bạn nói thế thì không nhịn được cười, hỏi: "Lẽ nào chuyện
tình cảm lằng nhằng cũng đáng để kiêu ngạo à?"
"Tất nhiên rồi~!" Bì Hối lật người ngồi dậy, nói với vẻ nghiêm túc:
"Chứng tỏ là cậu hấp dẫn, tớ thì chỉ mong có mấy anh trai đẹp lẽo đẽo sau
đít thôi, vả lại, cậu chưa biết câu này à? Thế ba chân là ổn định nhất!"
Viên Hỷ thở dài: "Quan trọng là bây giờ không phải ba chân nữa mà là
bốn chân rồi, cậu bảo xem còn ổn định được không?"
Bì Hối ngẩn người, chớp chớp mắt, vẻ mặt kỳ lạ: "Còn bên nào nữa?
Chẳng lẽ tên Trương Hằng cũng đến tỏ tình với cậu hôm nay rồi? Chắc là
không chứ, tên ấy đã nói từ lâu là không tham gì cậu mà!"
Viên Hỷ không tâm trạng đâu để ý đến câu đùa của bạn, chỉ cười khổ rồi
đáp: "Ella về nước rồi."
"Ella? Ella nào?" Bì Hối hỏi, rồi lập tức phản ứng ra ngay, "Bạn gái cũ
của Hà Thích?"