Bì Hối thấy anh nói những câu mâu thuẫn với nhau thì muốn hỏi nữa,
nhưng đã bị Tiêu Mặc Đình ngăn lại, Bì Hối hơi bực bội: "Sao anh lại kéo
em? Hôm nay toàn kéo kéo đẩy đẩy, có gì anh cứ nói đi? Cứ làm mấy trò
vớ vẩn!"
Tiêu Mặc Đình đờ đẫn nhìn Bì Hối một lúc, ánh mắt dần ánh lên vẻ giận
dữ nhưng vẫn cố nhẫn nhịn, chỉ buông tay ra, ấm ức quay đầu nhìn ra bên
ngoài.
Hà Thích thấy họ lại cãi nhau vì mình, muốn khuyên đôi câu nhưng há
miệng ra lại không biết nói gì, chỉ còn nước thở dài bảo: "Bì Hối, Mặc Đình
có ý tốt thôi, em nổi giận với anh ấy làm gì kia chứ."
Bì Hối cũng biết Tiêu Mặc Đình chỉ muốn ngăn mình không nói ra
những lời quá đáng, nên mới nhắc nhở liên tục như vậy, nhưng cũng không
biết là vì trong lòng cô đang tức giận hay sao, mà cứ thấy không vừa mắt
với anh, nên mới hét lên mấy câu, giờ đây nghe Hà Thích nói thế cũng cảm
thấy hơi hối hận, nhưng vì vướng Hà Thích ở đây nên không thể xuống
nước xin lỗi được, đành hừ một tiếng rồi thôi.
Bà Viên ra khỏi phòng ngủ, khẽ khàng đóng cửa lại, thấThanh Trác vẫn
ngồi xem phim hoạt hình thì vội vàng điều chỉnh nhỏ tiếng lại dỗ dành
Thanh Trác đi ngủ, Thanh Trác bĩu môi dài thượt, anh vẫn còn nhớ lúc Tết
năm rồi đã ngủ ở phòng nào, bây giờ mẹ mình đưa Tiểu Hồng vào thì nói
với vẻ không vui: "Tiểu Hồng ngủ ở phòng con rồi, con không có chỗ ngủ."
Bà Viên nhìn Viên Hỷ, cô đứng lên khỏi salon, mở cửa phòng Bì Hối ra
rồi dịu dàng nói với Thanh Trác: "Anh, anh ngủ phòng này nhé, được
không?"
"Vậy còn em?"
Viên Hỷ cười dịu dàng: "Em không ngủ, em còn việc phải làm. Anh ngủ
đi, ngủ dậy rồi mới đi chơi với Bộ Hoài Vũ được."
Thanh Trác nghe xong mới vui vẻ, hí hửng nhảy chân sáo vào phòng Bì
Hối, trước khi đóng cửa còn hỏi với lại Viên Hỷ: "Anh ấy vẫn đưa anh đi
công viên, đúng không?" Thấy Viên Hỷ gật đầu thì mới yên tâm đóng cửa
lại.