AI LÀ AI CỦA AI - Trang 227

thống vẫn còn đó. Bố mình vẫn là bố, anh mình vẫn là anh, mình không thể
bất lực nhìn họ chịu khổ được."

"Thế cậu tự chịu à?" Bì Hối tức giận, "Tiền cậu ở đâu ra? Tháng nào

cũng gửi tiền về nhà, cậu còn được bao nhiêu? Viên Hỷ, tớ thật sự không
hiểu đầu cậu có ngốc thật không, đó là một cái động không đáy! Động
không đáy cậu có hiểu không? Cậu lấp đầy được không? Cho dù anh cậu
cưới vợ, cậu nghĩ thế là xong à? Cậu phải lo cho cả nhà họ! Cậu lo được
đến khi nào?"

"Đến khi mình không lo được nữa thì thôi." Viên Hủ u sầu đáp.
Bì Hối im bặt, một lúc sau mới nhỏ giọng hỏi: "Tiền thì sao? Hà Thích

có ý gì không?"

Viên Hỷ mím môi, khẽ lắc đầu: "Mình không cần tiền của anh ấy."
Bì Hối chau mày, nhưng cũng hiểu tâm trạng Viên Hỷ, cô mấp máy môi

một lúc rồi bảo: "Về mặt tiền bạc thì tớ cũng thoải mái nên chẳng dành
dụm được là bao, có điều vẫn còn được một ít, cậu cứ lấy trước để ứng phó
đi, để mẹ cậu về đã rồi hẵng tính." Thấy Viên Hỷ lại định từ chối, Bì Hối
trừng mắt nhìn, "Đủ rồi! Đừng ủy mỵ nữa! Cậu nợ tớ nhiều rồi nên bây giờ
có thêm cũng chả sao. Nhớ là sau này nếu tớ gặp chuyện, cậu phải xuất
hiện huơ đao trợ giúp đấy!"

Viên Hỷ cười khổ sở, vẫn còn phải mua "ba thứ vàng" cho Tiểu Hồng,

bây giờ cô thật sự rất cần tiền.

Lúc đưa Bì Hối về, Viên Hỷ cũng theo cô xuống lầu, Bì Hối thắc mắc:

"Cậu còn tiễn làm gì nữa?"

"Không phải tiễn cậu." Viên Hỷ quay đầu liếc nhìn phía sau, "Mình

muốn xuống lầu hít thở một chút, trong đó… mệt lắm!"

Đêm mùa thu đã có hơi lạnh thấu xương, không biết từ buổi sớm mai nào

mà những cành cây vốn xanh um lá bỗng dưng rụng sạch. Tiễn Bì Hối về
rồi, Viên Hỷ chậm rãi rảo quanh khu nhà một mình, bàn chân dẫm đạp lên
những chiếc lá rơi bên dưới, cô cảm thấy rất rối loạn, luôn muốn suy nghĩ
một số việc nào đó, nhưng tư duy cứ đình trệ, chẳng thể nào nghĩ nổi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.