vừa đi, cậu đã thu dọn đánh bài chuồn, chắc không định chơi trò mất tích
với anh ấy chứ?"
Viên Hỷ lúng túng cười cười, đáp: "Có phải đóng phim đâu mà chơi mất
tích gì chứ, hơn nữa nếu tớ định chơi trò đó thật thì sẽ không báo cậu biết
tớ dọn đi đâu, vì chắc chắn cậu không giữ bí mật được. Tớ chỉ muốn đổi
sang một nơi khác, trước kia rất lâu đã muốn làm thế rồi."
Bì Hối vẫn tỏ ra hoài nghi: "Thật không? Vậy tại sao lại chọn đúng lúc
này? Bộ Hoài Vũ có biết chưa?"
Nghe bạn hỏi, Viên Hỷ bỗng trầm tư. Bì Hối thấy phản ứng đó là biết
mình quả nhiên không đoán nhầm, con bé này và Bộ Hoài Vũ nhất định là
có vấn đề gì rồi, thế là cô hỏi: "Rốt cuộc cậu định làm gì? Mấy hôm trước
chẳng đã bảo anh ấy mới là người cậu yêu hay sao? Hay lại thay đổi rồi?
Viên Hỷ, tớ phải nói thế nào với cậu đây? Sao cậu kỳ cục thế? Tớ…"
"Không hoàn toàn là vì anh ấy." Viên Hỷ bỗng ủ rũ nói, "Tớ chỉ thấy mệt
rồi, cho dù là với ai, tớ cũng chẳng còn sức lực để yêu nữa. Tớ không muốn
suốt ngày bị yêu với đương làm phiền, tớ muốn thực hiện giá trị của mình."
Bì Hối tức muốn nghẹn lời, nhìn Viên Hỷ như nhìn trò hề, hỏi: "Cái gì
mà giá trị? Nguyên thủ quốc gia à? Nhân tài kinh doanh? Viên Hỷ, đầu óc
cậu có bị gì không đấy?"
Viên Hỷ ngẩng lên, ánh mắt kiên định nhìn Bì Hối: "Không xa vời như
thế, chẳng qua là tớ muốn con người không chỉ lúc nào cũng sống vì yêu và
hận, tớ nghĩ ra rồi, một mình tớ sẽ theo đuổi hạnh phúc của mình, không
cần cứ phải tìm một người đàn ông nào đó mới được!"
"Trẻ con!" Bì Hối cười giễu, thò tay cốc vào trán Viên Hỷ, "Đầu cậu úng
nước à? Bộ Hoài Vũ có gì không tốt? Sao cứ phải cự tuyệt anh ấy thế? Vì
anh ấy có tiền lại có sắc à? Tớ bảo cậu biết nhé Viên Hỷ, một hai lần còn
gọi là thanh cao, nhiều hơn nữa thì gọi là làm cao đấy. Hơn nữa, tự cậu
cũng nói là yêu anh ấy mà? Cậu đùa với mọi người à? Cậu đổi việc rồi
chuyển nhà, cậu còn nói không phải để trốn Bộ Hoài Vũ à, cậu xem mọi
người là đồ ngốc hết hả?"