AI LÀ AI CỦA AI - Trang 69

mừng năm mới đến bây giờ, cô luôn cố gắng bắt bản thân mình vui lên, bắt
mình mỉm cười đối diện với tất cả, cho dù có nhiều khi nụ cười ấy rất miễn
cưỡng.

Nỗ lực của cô, anh nhìn thấy được.
"Vậy nên," Trương Hằng nối tiếp, "Tớ càng không cho phép cậu làm tổn

thương cô ấy, cô ấy kiên cường đến nỗi khiến tớ cứ thấy là lại đau lòng."

Bộ Hoài Vũ nghe rồi cười cười, liếc xéo Trương Hằng một cái, dụi đầu

lọc vào gạt tàn rồi nói với vẻ đùa cợt hiếm thấy: "Cậu đau lòng thì sao
không tự đi mà theo đuổi cô ấy?"

Trương Hằng lại không cười, lặng lẽ nhìn Bộ Hoài Vũ, cho đến khi Bộ

Hoài Vũ thu lại nét cười trên miệng, mới bắt đầu châm một điếu thuốc cho
mình.

Có lẽ, cứ như thế này mãi thì Viên Hỷ và Bộ Hoài Vũ thực sự có thể

sóng bước bên nhau, chỉ cần cho họ thêm chút thời gian, để họ nhìn nhau
cho thật rõ, cũng là để mình tự nhìn bản thân thấu suốt hơn.

Thế nhưng, cuộc sống lại chẳng có nhiều điều "có lẽ" như vậy, có những

con đường, rõ ràng như có thể thấy rõ đoạn cuối, nhưng lại đột ngột rẽ sang
một ngã khác ngay trước mắt.

Buổi chiều hôm ấy, Bộ Hoài Vũ lại ra ngoài gặp gỡ khách hàng, lúc tan

sở Viên Hỷ đáp xe buýt về nhà, vẫn còn đang ở trên xe thì di động réo
vang, Viên Hỷ chật vật móc điện thoại ra giữa đám người đông ken chen
đặc, bấm nghe máy, giọng nói có phần kỳ lạ của Bì Hối vẳng đến: "Viên
Hỷ! Cậu đang ở đâu?"

"Hở? Tớ đang trên xe, lát nữa là về đến nhà rồi."
"Với Bộ Hoài Vũ?"
"Không." Xe lại ngừng, người chen lên càng nhiều hơn, Viên Hỷ đành

xích sát vào trong theo dòng người xô đẩy, "Anh ấy có việc, tớ bắt xe buýt
về."

Bên kia im lặng, Viên Hỷ không biết là Bì Hối không nói gì, hay là sóng

di động trong xe không được tốt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.