AI LÀ AI CỦA AI - Trang 71

CHƯƠNG

11

V

iên Hỷ cũng không biết mình đã xuống xe với tâm trạng thế nào nữa,

cứ vội vã bước về phía khu nhà, muốn chậm lại một chút nhưng bước chân
như không nghe lời, cứ sải từng bước tiếp nối từng bước, dường như có sự
vội vàng gấp rút, không thể chờ đợi thêm vậy.

Khi hình bóng ấy xuất hiện trong tầm mắt, bước chân của cô chợt khựng

lại đột ngột, hơi thở vốn đang đứt đoạn vì đi nhanh bỗng tắc lại, như chợt
nhiên có người bụm lấy mũi mình, ngực rõ ràng đang nhói lên rất đau,
nhưng không thể hít vào một chút không khí nào cả.

Viên Hỷ lúc này mới nhận ra, di động vẫn bị mình nắm chặt trong tay,

thấm ướt mồ hôi, trơn nhẫy, hễ sơ sót là sẽ trượt ra khỏi lòng bàn tay rơi
xuống ngay.

Xuyên qua ngọn đèn đường vàng vọt, cô nhìn về phía Hà Thích ở bên

kia, vừa thân quen lại cũng xa lạ, hình như anh cao hơn xưa, cũng cứng cáp
hơn nhiều, không còn là thiếu niên cao gầy trong ký ức của cô nữa, và anh
bây giờ, là một người đàn ông mạnh mẽ, có dáng vóc cao lớn, tay chân
chắc nịch, cho dù khoảng cách rất xa, cô dường như vẫn có thể ngửi thấy
mùi vị toát ra từ người anh - thứ mùi vị được gọi là "đàn ông".

Như có thần giao cách cảm, anh bỗng ngẩng đầu lên nhìn về phía cô, chỉ

trong khoảnh khắc, ánh mắt vốn có phần trống rỗng chợt đong đầy thâm
tình, xúc động, đau khổ, cuồng nhiệt và thậm chí có cả sự sợ hãi, xuyên qua
khoảng không bốn năm để rơi trên gương mặt cô, không hề có chút thay
đổi nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.