AI LÀ AI CỦA AI - Trang 72

Chỉ một ánh mắt này thôi, cô đã biết, anh vẫn là Hà Thích của cô.
Nhưng mà, bốn năm rồi, đã bốn năm trôi qua anh mới chịu quay về, khi

cô đã qua cơn tuyệt vọng, khi cô đã vật lộn để đứng lên khỏi vũng lầy, khi
cô đã quyết tâm vứt bỏ tất cả những ký ức về anh, anh mới chịu trở lại.

Bốn năm rồi, anh phũ phàng đến nỗi một cú điện thoại cũng không gọi

cho cô, khi cô ôm lấy chú khỉ bông anh tặng lẩm bẩm một mình, anh ở nơi
nào? Khi cô ôm lấy bụng co rúm người trên giường, anh đã ở đâu? Khi một
mình cô đối diện với căn phòng lạnh lẽo, muốn khóc mà chẳng chảy nổi
nước mắt, anh lại đang ở nơi nào?

Trong lòng không phải là từng chưa căm hận, chỉ là đã sớm bị những

nhớ nhung chôn vùi.

Viên Hỷ hít một hơi, bước từng bước ngang qua Hà Thích , như chỉ coi

anh là người qua đường, chỉ là một người xa lạ không liên quan đến mình,
không yêu cũng không oán hận.

Trong tích tắc đi ngang nhau, cánh tay cô đã bị anh tóm lấy, một giây

sau, lưng của cô đã chạm vào ngực anh, nhiệt độ nóng bỏng của cơ thể anh,
xuyên qua lớp vải áo mỏng manh, dâng lên như thủy triều, như muốn tràn
vào cô.

"Viên Hỷ…" Anh đau khổ kêu nhỏ, giọng nói khàn đặc vì run rẩy.
Cánh tay khỏe mạnh ôm chặt lấy cô, như muốn bẻ gãy cô ra, sau đó hòa

nhập làm một vào thân thể anh vậy.

Viên Hỷ ưỡn thẳng lưng lên, hơi ngẩng đầu, cố gắng mở to mắt ra, nhìn

bảng hiệu quảng cáo rất to ở phía xa, những nét chữ trên ấy vừa rõ ràng đấy
đã lại nhòa nhạt, không dám chớp mắt thêm.

"… Còn quay về làm gì?" Cô hỏi.
Hà Thích vùi mặt vào vai cô, đôi môi chạm vào làn da cô, run rẩy dữ dội,

giọng nói khàn đặc đến không nghe rõ nữa: "…Anh sợ, sợ rằng nếu không
trở về, sẽ không nhớ rõ dáng vẻ của em… Sợ anh không về, sẽ xem một
người không hề liên quan đến mình là em mất… Anh sợ…"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.