cười. Chính anh cũng cười, sau đó hỏi vẻ rất nghiêm túc: "Gấu nhóc ơi, em
đã ôm đủ chưa?"
Viên Hỷ lúc này mới hỉnh mũi phản kích, nhưng người vẫn dính chặt sau
lưng Hà Thích, "Anh mới là gấu nhóc thì có, ngốc muốn chết, nấu cơm mà
như đánh trận ấy, anh nhìn mà xem, anh phá nhà bếp em tan hoang đến cỡ
nào rồi?"
Hà Thích làm một bữa cơm mà nhà bếp đúng là thê thảm như bãi chiến
trường, nồi bát đĩa dao bày khắp nơi, dầu ăn nước tương mắm muối các
loại ở đâu cũng có, có phần te tua đến không nỡ nhìn thêm.
Hà Thích cười hì hì, cố ý chuyển chủ đề, "Anh không phải là gấu nhóc,
anh là gấu bự, em chưa thấy à? Gấu nhóc luôn dán trên lưng gấu bự, gấu
nhóc rất lười, luôn thích gấu bự phải cõng." Nói xong nhấc đĩa lên, hạ khẩu
lệnh rất nghiêm túc: "Bây giờ gấu bự muốn cõng gấu nhóc ra ngoài kia,
nghe khẩu lệnh của anh này, nhấc chân trái trước, chuẩn bị - - bắt đầu! Một
hai ba…"
Có phần trẻ con quá nhỉ, nhưng lại là trò chơi mà thời sinh viên hai
người vẫn thích chơi nhất, hét số lên rồi cùng nhau sải bước tiến về phía
trước, yêu cầu là phải tâm linh tương thông động tác nhất chí, tuy đơn giản
thế thôi nhưng lần nào cũng chơi rất vui không mệt mỏi chút nào, đa phần
đều là Viên Hỷ đòi phải ở đằng sau, lúc mới bắt đầu còn đi rất nghiêm túc,
nhưng thường thì chưa bước được là mấy thì cô đã nghịch ngợm, hoặc là cố
ý đạp vào giày Hà Thích, hoặc là dùng đầu gối thúc vào hõm chân phía sau
đầu gối Hà Thích, làm anh tức điên lên, rồi anh sẽ nắm cánh tay cô kéo lên
vai mình, rồi cứ thế nắm chặt lấy cánh tay cô rồi cõng cô chạy, cho đến khi
cô nịnh nọt van nài mới chịu thả ra, thế nhưng, lần sau lại không nhớ gì mà
vẫn để cô phá phách ở phía sau lưng anh.
Mấy món ăn thường ngày miễn cưỡng được gọi là tạm ổn, nhưng Viên
Hỷ ăn vào lại thấy có mùi vị lạ lẫm, cay đắng ngọt mặn thật khó diễn tả,
mũi cũng cảm thấy cay cay, tự Viên Hỷ cũng thấy có phần mít ướt quá
đáng, nên cúi đầu cố gắng mở to mắt, đè nén những giọt nước đang làm mờ
nhòa mọi thứ, đến nỗi cổ họng cũng nghẹn lại.