toàn tâm toàn ý phục tùng không công trong truyền thuyết, đã vậy còn
quá… Bình tĩnh…
Triêu Huy
囧… Cô chưa bao giờ biết tên mình lại có năng lực thần bí có
thể làm cho một người thoạt nhìn nhã nhặn như thế bị chấn động hoàn toàn.
Ngược lại, lão Trương chỉ kinh ngạc một chút liền trở lại vẻ rất bình
thường.
“Tiểu sư muội, em tới đây để giám sát sao?” Lão Trương rất vô lại nói,
“Yên tâm đi, người đàn ông của em rất tuân thủ bổn phận, trong lòng cũng
chỉ có một mình em thôi, đối với người con gái khác căn bản nhìn cũng
không thèm liếc mắt lấy một cái.”
Người đàn ông của em… Triêu Huy khóe mắt giật giật, nói: “Em rất tin
tưởng anh ấy.”
Vốn định đánh chiêu bài an ủi, lão Trương nhìn thấy cô bình tĩnh như
thế, ngược lại lại nổi lên ý xấu: “Rất tin tưởng thì cũng vô dụng thôi, cho dù
Chu Vệ có là thánh nhân cũng vẫn là một thằng đàn ông, căn bản cũng
không thể cự tuyệt ôn hương nhuyễn ngọc[1] được đưa lên tận miệng.”
Lâm Thích cũng như những người khác: “…”
Lão Trương, anh thật là tam cô lục bà (thành ngữ chỉ kẻ lừa đảo)…
Ôn hương nhuyễn ngọc… Triêu Huy lại càng không nói gì, cô chỉ là một
cô gái học ban tự nhiên, thật sự không hiểu đến nơi đến chốn ý nghĩa sâu xa
của câu thành ngữ chỉ dùng để hình dung sự xinh đẹp… lúc này là đang ám
chỉ cô, đem tường đập đi, miễn cho Chu Vệ khỏi leo tường?
Công việc bàn bạc xong, Chu Vệ đưa Vương tiểu thư đi ra: “Vấn đề cụ
thể, ngày mai chúng ta sẽ bàn bạc lại lần cuối cùng.”