Điện thoại bị cướp lấy, là một người khác: “Em gái à, thật ngại quá để
em chê cười rồi, phòng bọn anh không có nhiều chuyện như vậy đâu, trăm
ngàn lần em đừng hiểu lầm.”
Triêu Huy cô cũng đâu có hiểu lầm gì …
Người nọ tiếp tục nói: “Đúng rồi, em gái, em cao bao nhiêu, chỉ số ba
vòng thế nào…”
Triêu Huy bị vị sư huynh tự xưng không nhiều chuyện này làm cho chấn
động hoàn toàn, nói câu phiền anh làm ơn kêu học trưởng nhanh chóng trả
lại sách rồi cúp máy. Hóa ra nơi ở của đại thần ở cũng mang hơi thở của
nhân loại, khiến cho cô vui mừng thì ít mà hắc tuyến thì nhiều.
Dù sao đại thần cũng là người.
“Gác máy à.” Cổ Càng cầm điện thoại, nhún nhún vai, “Bị dọa cho chạy
mất rồi.”
“Ai kêu mày trực tiếp như vậy, phải khéo léo như tao này”, Bách Dịch
vẻ mặt bất mãn, anh còn chưa tận tình trao đổi hết với sư muội mà.
Bách Dịch ngồi bên cạnh người nào đó còn đang mải nghe nhạc: “Chúc
mừng cậu, lại làm tan nát thêm một tâm hồn thiếu nữ.” Hoa rơi hữu ý nước
chảy vô tình, hận một nỗi Chu Vệ bộ dạng hại nước hại dân thế mà trái tim
còn cứng rắn hơn cả kim cương nghìn năm cũng không xuyên thủng.
Chu Vệ lấy ánh mắt “chuyện này liên quan gì tới tớ” nhìn anh.
“Các cậu đoán xem, vừa rồi tiểu sư muội nói gì? Phiền anh kêu Chu học
trưởng nhanh chóng trả sách, cám ơn ạ.” Cổ Càng nói xong cùng Triết
Minh và Bách Dịch cười ha ha.