AI LÀ ĐỊNH MỆNH CỦA AI - Trang 293

hạnh phúc, ngọt ngào, ngoài việc tự trách số phận mình không may
mắn, tôi còn biết làm gì hơn?

Thời gian thấm thoát thoi đưa, năm cũ qua đi, một năm mới lại

đến, tôi lại già thêm một tuổi, bước vào ngưỡng cửa của tuổi hai mươi
bảy.

“Càng khao khát mỗi ngày tỉnh dậy, mở mắt ra là thấy mình

đang ngồi trên ghế nhà trường, ngôi trường tiểu học thân yêu và bị
thầy giáo ném viên phấn giữa trán.” Một hôm vô tình đọc được câu
đó trên mạng, cô gái hai mươi bảy tuổi cảm động đến rưng rưng nước
mắt. Thời gian không ngừng trôi là một điều đáng ghét nhất, mọi
thứ đã đổi thay mà mình vẫn điềm nhiên như không “trốn” trong
xó xỉnh, giật mình ngoảnh lại đã thấy mình lớn bằng nhường này.
Thời gian như lưỡi dao thúc ép con người ta tiến gần đến tuổi già
hơn, nó không thể ngừng lại một chút sao? Đêm Giao thừa, tôi không
có tâm trạng để đón cái năm mới vớ vẩn ấy, chỉ đeo tai nghe nghe
gần suốt đêm bài hát Không muốn lớn lên:

“Tôi không muốn, tôi không muốn, tôi không muốn lớn lên,

lớn lên rồi thế giới không còn những câu chuyện thần tiên nữa...”

Nghe nhạc rồi dần dần chìm vào giấc ngủ, đêm đó tôi mơ một

giấc mơ. Trong mơ tôi thấy mình vẫn là một cô bé mũm mĩm mặc
đồng phục, cưỡi lên người một cậu bé, đánh tới tấp. Chu Nhất
Minh đeo cặp sách đứng một bên hoan hô, cổ vũ: “Đánh hay lắm,
đánh quá đỉnh, đánh đến mức con chó con phải kêu gâu gâu!”

Tỉnh dậy sau cơn mơ, tôi thấy mình đã khóc. Mẹ kiếp, tôi không

biết nước mắt tuôn rơi vì cái gì, chẳng lẽ chị đây đã già?

Nghe nói tuổi càng cao người ta càng dễ đa sầu đa cảm. Nhưng

sao tôi vẫn chưa tìm thấy một nửa của mình? Anh ấy còn chưa
đến, sao tôi dám già đi?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.