AI MUỐN TÌNH SÂU LẦM VÀO PHÙ HOA - Trang 279

Người đàn ông này vén chăn là ép cô rời giường, coi như là anh còn

có chút lương tri. Anh ngồi cạnh cô dịu dàng hỏi: “Em không đói bụng sao?
Có muốn dậy ăn một chút gì không?”

“Lát nữa đi…….. em đang buồn ngủ…………”

Nhìn cô cuộn tròn mình trong chăn, Thời Chung suy nghĩ một chút

bèn đi qua bên phía kia ôm lấy cô nằm ngủ bù. Nằm ngủ mà ôm nhau thì
thật là không thoải mái, cô ở trong lòng anh bèn giãy giãy nhưng lại tránh
không được bèn nằm im cho anh ôm.

Thật ra thì anh cũng chỉ muốn đùa giỡn với cô mà thôi, đến khi thấy

cô đã ngủ say, hơi thở dần dần chậm lại cho đến khi không thể nghe thấy
nữa thì anh cũng buông cô ra, để cho cô nằm thật thoải mái chứ không phải
co cuộn thành một cục nữa.

Tay anh với lên đầu giường lấy cái điều khiển rèm cửa bấm một cái,

rèm cửa bèn chậm rãi khép lại, bên trong phòng chìm vào bóng tối mờ ảo.
Anh ngồi bên cạnh nhìn cô ngủ, im lặng nhìn dường như không bị bất cứ
điều gì quấy rầy.

Giấc ngủ này thật đúng là quá thoải mái, lúc Nhậm Tư Đồ mở mắt ra

liền không thể phân biệt được lúc này là ngày hay đêm, do rèm cửa sổ che
phần lớn ánh sáng bên ngoài. Lúc này cô mới nhận ra xung quanh chỉ có
một mình cô, nhìn xung quanh nhưng cũng không thấy bóng dáng Thời
Chung ở đâu.

Nhậm Tư Đồ mặc áo khoác, đi tới túi xách lấy điện thoại di động

nhưng lại không có một cuộc gọi nhỡ nào—thật là có chút kỳ lạ nha, theo
cá tính của Tầm Tầm nếu sáng sớm không thấy cô thì không biết sẽ gọi cho
cô bao nhiêu cuộc điện thoại. Nhậm Tư Đồ không biết nên làm gì bèn lấy
tay xoa xoa huyệt thái dương bấm số điện thoại bàn ở nhà gọi.

Chỉ chốc lát đã có người nghe máy, là giọng của Tầm Tầm: “Alo.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.