AI MUỐN TÌNH SÂU LẦM VÀO PHÙ HOA - Trang 457

mức kêu to, nhưng một lát sau thì rất tốt, thằng nhỏ cười hì hì cầm tay Thời
Chung, chơi chiếc dòng hồ trên tay anh.

Thời Chung vẫn không có biểu tình gì nhưng ánh mắt lại dịu dàng như

nước..... Cái này khiến Nhậm Tư Đồ không nhịn được nghĩ, nếu sau này
anh có con của mình, anh cũng sẽ dịu dàng như vậy ư?

Trong vẻ mặt nghiêm túc kia, anh sẽ là người cha bao la tình thương

đúng không?

Nhưng Nhậm Tư Đồ rất nhanh thu lại tầm mắt: Đoán mò cái gì chứ?

Cô lắc lắc đầu.

Ông chủ thấy Nhậm Tư Đồ cầm ví tiền đến gần, liên tục xua tay:

"Không cần không cần!" Nói xong liền đẩy ví tiền lại chỗ cô.

"Bác vẫn nên nhận đi, nếu bác không thu của cháu, lần sau cháu nào

không biết xấu hổ mà tới đây ăn nữa chứ."

Ông chủ bất đắc dĩ mỉm cười nhìn cô, dường như xem cô là một hậu

bối cố chấp: "Lần nào A Chung đến đây ăn sáng bác cũng không lấy tiền
của nó."

Thấy câu hỏi "Vì sao?" trong mắt Nhậm Tư Đồ, ông chủ nhìn Thời

Chung một cái, lại nhìn đứa bé trong ngực anh: "Mấy năm trước, chỗ này
vốn phải huỷ đi, nói thật, bác làm ăn buôn bán ở đây cả đời, bây giờ muốn
bác tìm chỗ khác nhất thời khó có thể chấp nhận được. Nhưng may mắn
thay, sau đó A Chung ngăn hạng mục kia lại, cửa hàng này của bác mới
được tiếp tục. Mỗi lần nó ăn xong cũng đều cứng rắn muốn đưa tiền cho
bác, bác liền nói rõ ràng với nó, mấy đồ ăn sáng đó thì đáng bao nhiêu? Bác
không thu số tiền này cũng là bởi vì muốn thoải mái khi nhận giúp đỡ của
nó."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.