"Được rồi, " Thời Chung hồi tưởng lại, âm thanh không có gì phập
phồng nói, "Bạn bè anh hẹn nhau ở hộp đêm, lúc anh đi vào phải đi nhìn
nhìn xem xem một chút, lúc ấy đã nhìn thấy cô. Liếc mắt nhìn cô ấy có
điểm giống một người quen anh quen, đuổi theo nhìn mới phát hiện không
phải. Lúc ấy cũng rất lúng túng, liền mời rượu cô ấy. Cứ như vậy biết."
Người quen. . . . . .
Nghe từ đó Tư Đồ đã cảm thấy nhức đầu.
Cô không nhịn được hít một hơi thật sâu, mới có thể tiếp tục nói:
"Trước đây em nghe Tôn thư ký nói, anh giúp đõ cô ấy học đại học?"
Đây là cũng là thứ tự câu hỏi Tư Đồ suy nghĩ kỹ, cô nghiêm khắc tuân
theo chỉ sợ trong nháy mắt lại xảy ra chuyện gì, liền bị phiền muộn trong
lòng ép, bản năng sửa lời nói ——
"Thôi, cái vấn đề này hiện tại cũng không quan trọng như vậy." Tư Đồ
nuốt nước miếng, không hề chớp mắt nhìn anh, "Anh nói cô giống như
người quen của anh, là người nào?"
Tư Đồ cũng nhận ra tia sáng lóe lên trong mắt anh.