Thời Chung kiên cường, đối mặt tất cả chỉ bình tĩnh nói một câu:
"Chuyện quan trọng hơn nữa cũng chờ tôi cùng vợ hoàn thành nghi thức
hôn lễ."
nói xong liền chấp nâng tay Nhậm Tư Đồ, vì cô đeo nhẫn, Duy Ngã
Độc Tôn bình thường coi khách không mời mà đến không có gì.
Nhậm Tư Đồ lại không bình tĩnh như anh được, cặp mắt thẳng tắp
nhìn Thời Chung, trong mắt đầy vẻ lo âu.
Thời Cung không giải thích nhiều, chỉ cười, chủ động đem ngón áp út
đeo chiếc nhẫn nam mà Nhậm Tư Đồ cầm trong tay giống như hoàn toàn
không có bị quấy rầy, hành xử như cũ, hôn cô dâu.
Nụ hôn của anh rơi vào trên môi lạnh như băng của Nhậm Tư Đồ,
"không có chuyện gì, chờ anh." Anh nói.
âm thanh của anh nhu hòa nhưng kiên định, ánh mắt của anh có kỳ dị,
trấn an Nhậm Tư Đồ - - Nhậm Tư Đồ nhìn vào trong ánh mắt của anh, gật
đầu một cái.
cô tin mỗi một chữ anh nói, cho nên an tâm tiễn anh rời đi, mặc dù
tương lai nhất định có gió nổi mây phun.