độ nấu nướng như mẹ về làm vợ…”
Nghe đến đó, Nhậm Tư Đồ nhăn trán nhìn Tầm Tầm , thì ra hơn một
năm trước, tên nhóc này đã âm thầm ghét bỏ thức ăn cô nấu rồi…..haizzz
thật làm làm khó nó rồi, chịu đựng ăn cơm của cô hơn một năm…
Bên kia Tầm Tầm xoắn xoắn ngón tay, tiếp tục nói: “Người xưa có
câu, muốn lấy được lòng người đàn ông, trước hết nhất định phải năm bắt
được gan của họ.”
Gan? “……Là dạ dày.”
Không để ý Nhậm Tư Đồ đang sửa lưng mình, Tầm Tầm tùy ý vun
cánh tay nhỏ đem cái vấn đề “gan hay dạ dày” quẳng ra sau đầu, quang
trọng là: “Tóm lại mẹ đừng ngủ nướng nữa chúng ta đi mua thức ăn.”
Thấy Nhậm Tư Đồ vẫn ngồi bên giường không có ý muốn đứng dậy,
Tầm Tầm trực tiếp đi vào phòng lôi Nhậm Tư Đồ ra, kéo đi được 2 bước c
ô liền trì chân xuống không động nữa. Tầm Tầm tạm thời án binh bất động
vỗ vỗ gương mặt mũm mĩm của mình quay lại làm dáng vẻ của một con
mèo nhỏ đáng thương.
Nhậm Tư Đồ sợ nhất là bộ mặt này, định cứng rắn cự tuyệt thằng nhóc
này nhưng lời nói lại bị nghẹn lại trong cổ họng, chần chờ cuối cùng cũng
đầu hàng.
“Vậy cũng phải thay quần áo rồi mới đi chứ?”
Tầm Tầm vẫn giả vờ đáng yêu e dè “Dạ!” một tiếng sau đó lui ra
ngoài đóng cửa cho cô thay đồ.
Nhưng vừa ra khỏi cửa, nhậm tư đồ liền nghe thấy tiếng cậu nhóc
nhẫy cẫng lên hoan hô, còn hô to: “Yeah!” Thật là không có biện pháp với
tên quỷ này.