diệt các loại virus, tránh được các vụ tấn công, cách ly và sửa chữa những
cấu phần bị hỏng, phát hiện ra những hỏng hóc và khắc phục chúng, và
định dạng lại chúng để tận dụng mọi bộ phận trong các cấu phần đó.
Tuy nhiên, điều quan trọng nhất là chưa có một công ty nào có thể phát
minh hay tạo ra được hệ thống máy tính tự động đó. Đó là lý do tại sao vào
năm 2001, cộng đồng kỹ thuật của IBM đã khẳng định rằng vương quốc
mới này sẽ trở thành thách thức lớn tiếp theo về kỹ thuật trong toàn bộ
ngành công nghệ thông tin.
Gia nhập hệ thống
Cho đến nay, Internet và các giao thức truyền thông của nó đã thúc đẩy
các hệ thống máy tính từng đứng độc lập - đối với cả PC hay các trung tâm
dữ liệu - chia sẻ thông tin và thực hiện các giao dịch. Thực vậy, giai đoạn
đầu của cuộc cách mạng Internet cho phép các máy tính nói chuyện với
nhau. Điều diễn ra tiếp theo sẽ cho phép các mạng lưới máy tính thật sự
làm việc với nhau - phối hợp năng lực xử lý, lưu trữ và các nguồn lực khác
để giải quyết các vấn đề thường gặp.
Mô hình cơ sở hạ tầng an toàn, quy mô lớn với sự chia sẻ các nguồn lực
được gọi bằng cái tên “hệ thống máy tính mạng lưới”. Giống như nhiều xu
hướng công nghệ thông tin chủ đạo như Internet, các mạng lưới đang cất
cánh tiên phong trong các cộng đồng khoa học, kỹ thuật, và trường học ở
các lĩnh vực như vật lý năng lượng cao, khoa học đời sống, và thiết kế kỹ
thuật.
Một trong những dự án mạng lưới đầu tiên được thực hiện tại Trường đại
học Pennsylvania. Thiết kế của nó cho phép các nhà nghiên cứu ung thư vú
trên toàn thế giới chia sẻ các ứng dụng giúp so sánh hình ảnh những khối u
ở ngực qua tia X của cùng một phụ nữ trong nhiều năm, giúp các phát hiện
và chẩn đoán đáng tin cậy hơn.