Vệ Lai nghiêng đầu, hai chữ “Nhu Thiên” này lần đầu tiên nàng nghe
thấy, người trong tộc của nàng? Chẳng lẽ là nói nhà mẹ đẻ của Lam Ánh
Nhi?
“Muốn ta về làm gì?” Sau đó cầm một cục đá lên thảy qua thảy lại chơi
ở trong tay, trên mặt còn là cái vẻ không để ý gì: “Lấy nhà mẹ ta để uy hiếp
lão tử, Hoàng thượng của các ngươi thật là có tiền đồ!”
Đới Tiềm run lên, nhưng trong lúc mơ hồ lại nghĩ đến trận phạt trong
cung hôm đó, cô gái bị đặt trên đống lửa bỗng vứt lại một câu: “Chỉ vì một
tên đàn ông mà lại muốn thiêu chết lão tử.”
Mặc dù lúc ấy tiền Hoàng hậu giận đến run chân nhưng nói thật ra, với
một tên thị vệ nhỏ như hắn mà nói, câu nói kia thật sự quá tuyệt!
Sau đó Lam Ánh Nhi bỏ lại Thái hậu chạy trốn, hắn may mắn là người
đầu tiên chạy lên nâng người dậy, vì vậy được Lão thái thái nhớ mặt, sau
khi tân đế lên ngôi liền được giao chức thống lĩnh cấm quân.