“Đưa ta đi nhìn bài vị Tiên Đế đi!” Vừa bước vào viện này, tâm trạng Vệ
Lai bỗng nặng nề hơn. Như có thứ gì đó nặng trĩu chèn ép lên tim, rất buồn,
rất đau, xua thế nào cũng không đi được.
Nàng theo bản năng giơ tay xoa xoa nơi miệng vết thương đau nhói, nỗi
u ám kia cũng tan đi không ít.
Thần trí lập tức khôi phục như cũ, nàng có chút rung động, sững sờ thật
lâu sau đó mới hiểu, hẳn là cảm giác của Lam Ánh Nhi!
Tựa như lần đầu tiên nàng nhìn thấy vị đương kim Hoàng đế kia, cũng
có một cảm giác rất kỳ lạ.
Nhưng khác hiện tại, chủ vị đang thờ trên Từ Đường kia chính là người
Lam Ánh Nhi yêu, thậm chí trước đó không lâu nàng ta còn lên kiệu hoa gả
cho hắn.
Họ yêu nhau đến cỡ nào? Một người còn sống sờ sờ đã biến thành bài vị
ở nơi lạnh lẽo này, dù linh hồn Lam Ánh Nhi không ở đây, thế nhưng cơ thể
này vẫn tự nhiên có phản ứng.
Nàng giương mắt nhìn bài vị kia, lại lập tức nhắm hai mắt lại.
Đáng chết!
Vệ Lai trong lòng thầm mắng.
Không ngờ nàng lại muốn khóc.
Nàng cố gắng kiềm chế để cơ thể Lam Ánh Nhi bình tĩnh lại, sau đó
theo bản năng mở miệng, mang giọng cầu xin: “Ánh Nhi, cô phải tỉnh táo
lại. Hắn đã chết, cô cũng đã chết, nếu cô muốn tìm hắn, muốn tưởng nhớ về
hắn, cũng không phải là ở nơi này. Cô xem, giờ ta đang thay thế linh hồn