ÁI PHI TRẪM LÀ ĐẶC CÔNG - Trang 301

Nếu để nàng mang theo tâm tình như vậy nghe Thuần Vu Yến nói những

câu chẳng vui vẻ gì mấy, Vệ Lai rất khó bảo đảm sau khi nghe phải câu nào
không thuận tai mình sẽ đá nàng ra ngoài mất.

Thấy nàng có chút không ổn, Thuần Vu Yến đi nhanh hai bước, sau đó

kéo Vệ Lai.

“Sao vậy?” Vừa nói vừa đi vào trong, Xuân Hỉ lập tức ở ngoài kéo cửa

phòng, “Có phải không ngủ được không? Nhìn sắc mặt ngươi trắng bệch
như vậy, nhất định là không quen với lãnh cung này.”

Vệ Lai mắt trợn trắng, người này cái gì cũng nói được. Cái gì gọi là

không quen? Có ai sẽ quen ở chỗ này?

“Ánh Nhi!” Thuần Vu Yến chủ động kéo nàng ngồi xuống: “Ta biết nơi

này kém xa Cung Ánh Tuyền. Chưa nói đến ôn tuyền kia, điều kiện phòng
sân vốn cũng không bằng lúc trước. Ánh Nhi...” Nàng có chút khó xử: “Ta
không biết ngươi có hận ta không, dù sao chủ ý này là ta đưa ra, là ta đưa
ngươi từ một tòa cung tốt như vậy đến nơi này. Chỉ là Ánh Nhi, ngươi ngàn
vạn lần không được hiểu lầm, ta tuyệt đối không phải là cố ý gây chuyện
với ngươi, mà thật sự là tình huống lúc đó quá bất tiện, nếu như mà ta
không nói như vậy, sợ là không giải quyết được.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.