Nhưng không nghĩ đến Hoàng Phủ Thanh Vũ lại mỉm cười -- Tịch Nhan
khẽ cắn môi, bắt buộc bản thân nhắm mắt lại, miễn cưỡng đem khối thịt kia
đưa vào trong miệng.
Nhưng mà, ngoài dự đoán là món lợn sữa quay này lại vô cùng ngon
miệng, vừa vào miệng lập tức tan ra, mùi vị rất thanh, rõ ràng khác hẳn với
bình thường.
"Ăn ngon không?" Hắn buông chiếc đũa, nhìn chăm chú vào nàng.
Tịch Nhan nghĩ nghĩ, nghiêng đầu hướng về phía hắn cười nói: "Ngon
lắm."
Hắn cũng nở nụ cười, đưa tay qua vén lọn tóc mai bên tóc nàng, động
tác vô cùng thân thiết: "Có thể có được lời khen ngợi của nàng, chắc chắn
món này rất ngon. Nàng có biết vì sao hương vị được như vậy không?"
Tịch Nhan hận không thể tháo chiếc mặt nạ giả cười trên mặt hắn xuống,
nhưng nàng đang nằm trong tầm mắt của mọi người nên chỉ có thể cố nén:
"Vậy phải thỉnh Thất gia chỉ giáo."
Hắn thản nhiên "Uhm" một tiếng: "Lấy sữa người nuôi nấng, lại lấy sữa
người chế biến, một món ăn tốn công tốn sức như vậy, có thể ăn không
ngon sao?"
Tịch Nhan che dấu không được sự kinh ngạc: "Sữa người?"
Lại xoay mặt nhìn về phía món lợn sữa có màu giống như hổ phách, lại
giống như khối vàng óng ánh, Tịch Nhan nhất thời
mất đi khẩu vị, đôi đũa cầm trong tay dừng lại, ra hiệu người đứng hầu
phía sau châm một ly rượu nhạt cho mình.