Cuối cùng cũng có thể trở lại bên cạnh Hoàng Phủ Thanh Vũ một lần
nữa, suốt một đêm Tịch Nhan không thể yên giấc được. Thật ra nàng vẫn
còn không nhịn được nỗi lo lắng về bệnh tình của hắn, nên mới sáng tinh
mơ đã bật dậy, hạ quyết tâm nhất định phải ở cùng một nơi với hắn, quyết
không phân phòng mà ngủ như vậy.
Nghĩ đến đây, nàng liền nhanh chóng đứng dậy, rửa mặt chải đầu, dặn dò
Bất Ly vẫn đang nằm trên giường đôi câu liền ra khỏi cửa.
Nàng đi thẳng một đường về phía tiểu viện của Hoàng Phủ Thanh Vũ,
trên đường đi nàng cảm thấy bên trong sơn trang này phong cảnh quả thật
xinh đẹp vô cùng, ngay cả không khí cũng đặc biệt tươi mát, ở một nơi như
vậy rất có lợi đối với bệnh tình của Hoàng Phủ Thanh Vũ. Nàng vừa suy
nghĩ vừa đi về phía trước, lúc bước vào góc hành lang trong hoa viên, bỗng
nhiên phát hiện trên hành lang ở phía đối diện cũng có một người.
Tịch Nhan dừng chân, quay đầu nhìn lại, người đối diện nàng cũng dừng
chân, quay đầu nhìn nàng.
Tịch Nhan thấy nàng ấy xinh đẹp dị thường, thanh thoát động lòng
người, nhất thời cảm thấy tò mò, đi lên hai bước, nàng ấy liền theo nàng đi
về phía trước hai bước. Tịch Nhan rốt cục không nhịn được dừng lại, xoay
người nhìn nàng: "Ngươi là ai?"
Lúc này nàng kia mới xuyên qua hoa viên, đi đến bên người Tịch Nhan,
hạ thấp thân mình nói: "Tham kiến Thất tẩu."
Tịch Nhan nghe nàng gọi mình như vậy, trong lòng chợt thả lỏng, lại
nghe ra thanh âm của nàng có chút êm tai, cả cười: "Muội chính là vương
phi của Thập Nhất sao?"
Tiết Linh Hi mỉm cười: "Thất tẩu có nhãn lực thật tốt."