ÁI PHI TUYỆT SẮC CỦA THẦN BÍ VƯƠNG GIA - Trang 177

Trong ổ chăn, mặt Tịch Nhan nhất thời nóng lên, bỗng nhiên lại nghe

được hắn đè thấp thanh âm, rõ ràng lộ ra sự bỡn cợt: "Đương nhiên nếu
nàng muốn, ta sẽ liều mình bồi Nhan Nhan."

Lời nói này thực quá ái muội, Tịch Nhan khổ sợ nức nở một tiếng, nhất

quyết không chịu chui ra ổ chăn.

Hắn cười nhẹ một tiếng, chậm rãi đưa tay tiến vào bên trong ổ chăn,

ngoài dự kiến chạm vào một mảnh ôn hương trắng mịn.

Tịch Nhan rốt cục khắc chế không được, tránh tay hắn, ló đầu ra khỏi ổ

chăn, hơi thở hào hển nhìn khuôn mặt lan đầy mị thái của hắn . Đôi mắt
chuyển động vòng vo, nàng không hỏi hắn đêm động phòng đó đến tột cùng
có hay không có việc phát sinh, nhìn về phía chân hắn hỏi: "Đó là một bí
mật sao? Có bao nhiêu người biết được?"

Hắn lẳng lặng nhìn nàng một lát, bạc môi nhẹ thở ra hai chữ: "Chỉ có

một mình nàng."

Tịch Nhan lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, nghĩ nghĩ, bỗng nhiên bật cười.

Hắn lại đột nhiên dửa sát vào mặt Tịch Nhan, chậm rãi xoa xoa dung

nhan tuyệt mỹ: "Vậy bí mật này, có mấy người biết được?"

Tịch Nhan không hề chớp mắt nhìn hắn, đôi mắt đen tuyền chuyển động

vòng quanh: "Chàng là người thứ ba."

"Hử." Ánh mắt hắn đột nhiên càng sâu hơn, cười nói, "Xem ra ta là

người chịu thiệt rồi."

"Nhưng Thất gia đã sớm biết, có phải hay không?" Tịch Nhan đưa tay ra

kéo kéo vạt áo hắn, ngón trỏ vòng quanh đai lưng mãng ngọc có thêu tường
vân của hắn, chậm rãi di chuyển.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.