Tịch Nhan thản nhiên nhìn bà ta nhưng lại chỉ thấy bà ta lập tức đi về
phía giường hỉ, không bao lâu sau lấy ra một khăn lụa màu trắng nhiễm
hồng từ chiếc giường!
Tịch Nhan trong lòng đột nhiên sáng tỏ, nhưng lại không biết giải thích
thế nào những chuyện đã xảy ra!
Trên người nàng rõ rang không có gì không khỏe, lúc đầu nàng nghĩ
người kia đêm qua vẫn chưa chạm vào mình, vì sao chiếc khắn đó lại nhiễm
hồng?
Đợi cho mama kia hồi cung phục mệnh, Tịch Nhan mới hỏi thăm tỳ nữ
đứng hầu phía sau: "Đêm qua, Thất gia ngủ ở nơi nào?"
"Hoàng tử phi nói đùa. Đêm qua là một ngày trọng đại như vậy, Thất gia
dĩ nhiên là ngủ lại nơi này rồi. Hiện giờ, Thất gia đang ở Vân Thiện lâu,
chờ Hoàng tử phi cùng dùng điểm tâm."
Trong lòng Tịch Nhan rốt cục không khỏi sinh ra cảm giác bất thường,
đến lúc này, nàng xem như là hiểu được --
Một kẻ họa thủy như nàng chỉ e lúc này gặp phải một kẻ so với mình
còn họa thủy hơn! Nhưng nàng chỉ là không thể nào biết được Hoàng Phủ
Thanh Vũ kia đến tột cùng suy nghĩ gì? Nàng đã trở thành người như thế
này, hắn là một người cao quý, tuấn mỹ lại có hứng thú, nguyện ý … chạm
vào nàng?
Trong Vân Thiện lâu, Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn ngồi trên xe lăn, khóe
miệng vẫn duy trì ý cười nhạt ôn nhuận như đêm qua, thay đổi một trang
cẩm phục nguyệt sắc trông giống như thần tiên trên trời.
Đối diện một vị "Thần tiên" như vậy Tịch Nhan không khỏi có cảm giác
khác thường.