Là hắn!
Tịch Nhan ngồi dậy, nhìn thời gian, lúc này mới kinh ngạc khi mình ngủ
quên đến giờ này.
Xe lăn Hoàng Phủ Thanh Vũ chậm rãi tiến về phía giường nàng, mỉm
cười nhìn nàng: "Như thế nào, bữa cơm tân hôn chưa dùng, nàng không chờ
ta đến mà đã muốn ngủ trước hay sao?"
Đôi mắt Tịch Nhan di chuyển, đứng dậy nói: "Thiếp thân không cẩn
thận đã ngủ, vẫn chưa dùng bữa tối, Vương gia nếu mệt mỏi cứ tạm nghỉ
trước đi."
Hoàng Phủ Thanh Vũ mỉm cười nhìn nàng đi ra cửa, vuốt ve hoa văn
trên xe lăn, không nói gì thêm.
Mãi cho đến gần nửa đêm Tịch Nhan mới từ Vân Thiện lâu trở lại
phòng, Hoàng Phủ Thanh Vũ đã đi ngủ trước, hô hấp vững vàng.
Thị nữ hầu hạ nàng thay đổi y phục, Tịch Nhan không muốn thị nữ nhìn
ra sự do dự của mình, nên tự nhiên ngồi trên giường, nhìn thị nữ chậm rãi
buông màn che giường, bỗng nhiên lại hô lên: "Đừng tắt nến, ta sợ bóng
tối."
Thị nữ thấp giọng đáp ứng rồi xoay người chậm rãi lui đi ra ngoài, đóng
lại cửa phòng.
Lúc này trong tai Tịch Nhan chỉ nghe từ phía sau truyền đến tiếng hít
thở nhẹ nhàng, thân thể cứng lại một hồi lâu mới xoay người, nhìn trên
người bên cạnh.
Thật thật là tuấn lãng không giống phàm nhân, mặc dù là ngủ nhưng khí
độ phi phàm như trước, ánh mắt luôn trầm tĩnh cũng khóe miệng luôn tươi