ÁI QUẢ TÌNH HOA - Trang 177

- Anh không muốn đi với em hả?
Chàng lập tức an ủi nàng:
- Đâu có anh đang nghĩ, em ra đi phải thay đổi y phục chớ.
Nàng trừng mắt liếc chàng và cười thành tiếng:
- Không hiểu người anh thế nào mà nói chuyện nghe vu vơ quá, anh hổng
biết tánh em rất nóng nẩy sao, nếu anh không đi thì em vẫn đi một mình
như thường.
- Đương nhiên anh phải đi cùng em rồi, thăm bạn bè thì tốt lắm chớ có sao
đâu, viếng Đài Bắc lại càng haỵ Anh là một tài xế giỏi, mà làm tên hướng
đạo cũng tài nữa mà.
- Chiều nay chúng ta hãy đi, má em có học nấu vài món ăn nhật, bà bảo em
phải mời anh dùng để thưởng thức nghệ thuật của má.
- Còn em? Sao không học vài món nấu nướng để mời anh?
Nàng đứng dậy vừa cười vừa nói:
- Em hả? Đương nhiên em cũng muốn biểu diễn lắm chứ. Nhưng khi anh
dùng qua thì đừng châu mày nghe không.
- Anh không châu mày đâu, nhưng anh có học những món từ Tây bộ nước
Mỹ.
- Món gì?
Chàng cười cười nói:
- Món đánh đòn em!
Nàng trợn mắt nhìn chàng:
- Dám đánh à? Anh hãy ngồi đây, đừng đi, xem em chải đầu, sau đó chúng
ta cùng đến thăm má.
Nàng bước đến bàn trang điểm ngồi xuống, vừa chải đầu, miệng nàng vừa
ca những bài hát trữ tình nho nhỏ.
Chàng vẫn ngồi y chỗ cũ, cầm tờ báo lên xem. Nhưng không nhìn ra chữ
gì, chỉ liếc liếc nhìn nàng trang điểm và nghe nàng hát.
Chàng cảm thấy Bân Bân rất đẹp, nàng vừa đẹp vừa khỏe mạnh, so với Tố
Tố thì hai nét đẹp không giống nhau. Dường như hai nét đẹp một Đông một
Tây chàng không thể phân tích hai người ai đẹp hơn ai, nhưng trong lòng
chàng thích hình dáng của Tố Tố hơn. Sự nhiệt tình của Bân Bân như ánh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.