ÁI SANH NHẬT KÝ - Trang 891

phiền muộn không vui, đi tới, đưa tay đẩy cửa phòng Trầm Hàn Sanh ra,
trong phòng bày trí vẫn y nguyên, một chút cũng không thay đổi, ngay cả
cái chăn cũng vẫn duy trì trạng thái như ngày Trầm Hàn Sanh bỏ đi.

Tiểu Phương ngắm nhìn bốn phía, nghĩ đến Trầm Hàn Sanh cũng không

nói lời từ biệt với hắn, đồng thời còn trốn tránh không gặp, vẫn nan giải mê
muội, hắn ngơ ngác đứng đó, Tào Ấu Tuyết liên tiếp gọi hắn vài tiếng, hắn
mới vô thức lên tiếng: “Ơi.”

Tào Ấu Tuyết đứng trước mặt hắn, trong tay nắm ba viên bi sặc sỡ,

khuôn mặt nhỏ đắc ý ngước lên nói: “Chú Phương, chú xem cái này, đây là
bạn nam ngồi cùng bàn với con hôm nay cho con, chú dạy con chơi được
không ạ?”

- À, được chứ. - Lúc này Tiểu Phương có tâm sự, chỉ nhìn thoáng qua,

đưa tay đón lấy, ai ngờ không đón trúng, hai viên đinh đoong đoong vang,
rơi xuống mặt đất, sau đó lăn lăn đi mất, Tào Ấu Tuyết vội vàng ngồi xổm
xuống bắt lấy, động tác lại không đủ nhanh, trơ mắt nhìn nó chạy vào gầm
giường, loại giường này, giữa giường và mặt đất chỉ có một khe nhỏ xíu,
cho dù tay cô bé nhỏ cũng không tài nào luồn vào.

Tào Ấu Tuyết quýnh quáng, “oa” một tiếng khóc lên: “Viên bi của con,

hu hu, biên bi của con!”

Tiểu Phương nghe thấy tiếng khóc, cuối cùng cũng phục hồi tinh thần

lại, hắn nhìn cô bé một chút, lại nhìn một viên bi trên tay, không khỏi áy
náy: “Tuyết nhi đừng khóc, là chú hư, chú tìm cho con.”

Tào Ấu Tuyết vẫn ngồi xổm ở đó, không chịu đứng dậy: “Ở dưới gầm

giường, con không lấy được, hức... Chú Phương, chú lấy...”

Tiểu Phương khom lưng nhìn giường một chút, trên mặt lộ ra vẻ khổ sở,

hơi do dự, trấn an nói: “Được, chú lấy cho con.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.