AI SẼ THEO EM ĐẾN CUỐI CUỘC ĐỜI - Trang 134

Lục Kỳ Hiên không chịu nổi thái độ của Kỷ Thành Minh thêm một chút

nào nữa:

- Anh… mặc kệ mọi người nghĩ thế nào, em nhất định vẫn sẽ đi tham gia

biểu tình, chính bản thân em sẽ tự chịu trách nhiệm.

Lục Kỳ Hiên vênh mặt lên, nên không nhìn thấy thái độ của Kỷ Thành

Minh, cậu vốn tưởng rằng thái độ của anh họ sẽ khác với cha mình, biết thế
anh không nên cùng Kỷ Trừng Tâm chạy đến đây, thật là hối hận chết mất.

- Đi làm gì cơ?

Kỷ Thành Minh lắc đầu, sắc mặt không còn khó coi như trước:

- Đi giúp những thanh niên luôn giương ngọn cờ ái quốc ngoài kia đập

phá xe cộ của người Trung Quốc, đốt các quán ăn của người Trung Quốc,
ăn cướp cơm gạo của những người Trung Quốc, đốt công xưởng của người
Trung QUốc, dẫm đạp lên nhân dân Trung Quốc, như vậy là đấu tranh cho
quyền độc lập của người Trung Quốc đó ư? Em hãy tự nhìn xem, những kẻ
dương cờ ái quốc đó đã tấn công bao nhiêu xương máu của đồng bào ta, ức
hiếp bao nhiêu quốc dân của chính mình, sau đó đi đâu cũng hát vang rằng
“Chúng ta đã cướp được ba cái di động Apple, chúng ta cướp được bao
nhiêu sợi dây chuyền, mai này ta tiếp tục chém giết.” Anh nói cho em biết,
không được phép hận Nhật Bản, vì họ chỉ ức hiếp người Trung Quốc chúng
ta trên phương diện kinh tế, khoa học kỹ thuật, văn hóa, tố chất, nhưng họ
không bao giờ ức hiếp đồng bào của chính mình.

Lục Kỳ Hiên đối diện với gương mặt của Kỷ Thành Minh:

- Đó,… đó chỉ là thiểu số.

- Được rồi, thiểu số, một số ít người này đã bị ghi hình lại, khi đang ở

trên phố dành cho người Nhật Bản ở Đông Kinh và bị phát lên TV. Hình
ảnh còn rành rành ra đấy, họ điên cuồng dữ tợn đánh một thanh niên người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.