AI SẼ THEO EM ĐẾN CUỐI CUỘC ĐỜI - Trang 209

Cô thà để lý trí phong ấn ở những kỷ niệm tốt đẹp mà bà Ngô Tĩnh Văn

từng dành cho cô, nhưng giờ phút này, cô không sao có thể tự lừa gạt chính
mình.

Người phụ nữ cực kỳ trầm lặng đó, mỗi khi đóng cửa lại, đều biến thành

một người điên, không ngừng đánh đập cô, cầm roi quất lên người cô, thậm
chí tùy tiện tát vào mặt cô.

Mỗi đêm dài đằng đẵng cứ như vậy trôi qua, bà Ngô Tĩnh Văn đều đối xử

với cô như vậy. Cô rất sợ đêm xuống, cô không thích bóng tối.

Đến ban ngày, bà Ngô Tĩnh Văn lại trở lại bình thường, bà ôm cô vào

lòng, không ngừng đau khổ.

Dường như đó đã trở thành một vòng tuần hoàn vô hạn, cứ sau một đêm

thống khổ, cô lại chờ mong ánh bình minh tượng trưng cho những điều tốt
đẹp đang đến gần.

Nên sau khi đến Giang gia, cô luôn cố gắng sống thật tốt, cô thật sự cảm

thấy như vậy là quá đủ.

Bà Ngô Tĩnh Văn đã tự sát, bà đã uống vài bình thuốc trừ sâu, sau đó ra

đi trong bộ dạng vô cùng thê thảm. Cô cố gắng lục trong trí nhớ xem bà
Ngô Tĩnh Văn có từng trăn trối hay để lại gì cho cô không, nhưng bà chỉ
túm tóc cô, điên cuồng kéo lê trên mặt đất, không ngừng gào thét: “ Mày
không phải con gái tao”, ngoài ra không còn gì khác.

Cô không hề lương thiện như người ta tưởng, mỗi khi đêm xuống, cô đều

cảm thấy căm hận. Thậm chí đã từng vô số lần cô muốn trốn khỏi ngôi nhà
này, nhưng cô còn quá nhỏ, cô có thể làm gì đây. Mỗi lần nhớ đến hình ảnh
bà Ngô Tính Văn nhắm hai mắt lại, cô lại cảm thấy khổ sở hơn bao giờ hết.

Khi người ta chỉ vào cô và nói rằng : “Mày là cái đồ không có cha.”, cô

đều tự nhủ với chính bản thân, không sao hết, cô còn có mẹ, mẹ rất yêu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.