AI SẼ THEO EM ĐẾN CUỐI CUỘC ĐỜI - Trang 461

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, ai thèm quan tâm đến anh ta chứ, cứ ngồi đó mà

“ăn dưa bở” đi.

Bởi vì họ đều không mang theo quần áo nên sau một đoạn đường dài, Kỷ

Thành Minh không chần chừ mà dừng xe lại, dù sao sức khỏe cũng rất quan
trọng. Anh vừa bước xuống xe vừa ho, Kỷ Niệm Hi đi theo sau không nén
được một cái nhíu mi. Anh ta cứ làm như mình là ông trời vậy, cứ làm như
không họp xong vài hội nghị, không xem hết văn kiện là không thể chịu nổi
vậy, chẳng hiểu anh ta cứ bắt bản thân phải mệt nhọc như vậy làm gì chứ,
hẳn anh ta chẳng thèm để tâm đến cơ thể của mình đâu nhỉ, có mỗi một trận
mưa mà đã ho như vậy rồi.

Cho đáng đời, ai bảo anh suốt ngày tỏ ra như mình đồng da sắt bất khả

xâm phạm chứ. Dù trong đầu là những suy nghĩ vô cùng độc ác, nhưng cô
vẫn nhìn ngó xung quanh xem có hiệu thuốc nào quanh đó hay không,
nhưng đáng tiếc xung quanh chẳng hề thấy bóng dáng một hiệu thuốc nào.

Minhphuong: ô hô, xót kìa!

Kỷ Thành Minh cũng giống như những người đàn ông bình thường khác,

anh chọn một hai bộ quần áo tạm được rồi nhanh chóng trả tiền, không hề
tỏ ra một chút “cuống”, cô để ý thấy vậy, cô cũng phải như thế. Thấy cô
thay quần áo, anh hơi cau mày, cô không nhịn được thầm oán, bị ốm là
đáng đời mà, hẳn là ông trời cũng không thích phải nhìn thấy anh đâu.

Ngay khi Kỷ Thành Minh còn đang ho không ngừng, tâm trạng của cô lại

vô cùng vui vẻ.

Lên xe, cô buông túi quần áo ra:

- Anh có nên đi tìm xem có miếu nào quanh đây không, đến vái chào một

cái đi, biết đâu vận số sẽ tốt hơn đấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.