Luyến tiếc không quên?
Thật buồn cười, Giang Thừa Dự liên tục gọi lại, nhưng cô từ chối, nhất
định không nghe.
Thế nhưng cô lại chẳng được may mắn, vừa quay lại đã gặp ngay vợ của
Giang Thừa Dự - Mông Tuyết.
Mông Tuyết chẳng qua ngẫu nhiên gặp cô ở đây, nhưng trực giác giữa
phụ nữ luôn rất chuẩn xác, trước những biểu hiện khác lạ của chồng mình,
người vợ hiển nhiên sẽ phải tìm hiểu nguyên nhân, vừa hay hôm nay lại gặp
được nguyên nhân, một cuộc nói chuyện dĩ nhiên là việc tất yếu.
Kỷ Niệm Hi cũng không nói gì thêm, trực tiếp bước theo Mông Tuyết,
bây giờ cô chẳng muốn nghĩ gì hết, cuộc sống của cô hiện rất tĩnh lặng, sẽ
không thể bởi vì một người nào đó mà bị xáo trộn.
Mông Tuyết đưa cô đến một phòng bao riêng trong nhà hàng, góc họ ngồi
rất yên tĩnh, không khí lại rất thân thiện như ở nhà khiến khách hàng cảm
thấy rất ấm cúng.
- Nơi này cũng được đó chứ? – Khuôn mặt xinh đẹp của Mông Tuyết tràn
ngập ý cười, cô nhìn chằm chằm vào Kỷ Niệm Hi, với một phong thái đẹp
tựa nữ vương.
Kỷ Niệm Hi rất thích thái độ tự tin của đối phương:
- Cũng không tồi.
- Thừa Dự hay đưa tôi đến đây, xin cô hãy tự nhiên. – Một câu nói rất tùy
ý của Mông Tuyết lại thản nhiên đẩy mối quan hệ của cô và Giang Thừa Dự
vào một không khí mờ ám.
Kỷ Niệm Hi cười: