- Nếu có chuyện gì, xin Giang phu nhân cứ thẳng thắn, còn về phần cơm,
không cần tốn kém.
Lúc này hơi thở Giang phu nhân kia lập tức trở nên cứng ngắc, cô nhanh
chóng thu hồi giọng điệu “cả vú lấp miệng em”:
- Xin hỏi có phải Kỷ tiểu thư vừa từ tập đoàn Long Giang xuống đúng
không?
- Phải thì sao? Không phải thì sao? – Kỷ Niệm Hi bình tĩnh quan sát
người ngồi đối diện- Mông Tuyết, đáng lẽ cô phải cảm thấy ghen tị với
người phụ nữ này, người đã đoạt đi giấc mơ mà cô đã ôm ấp trong mười
mấy năm qua.
Chuyện này không hề liên quan đến phóng khoáng hay không thể buông
tay, đó chỉ là những tiếc nuối của cô với tuổi thanh xuân của mình, là những
hoài niệm của riêng cô, khi cô và Giang Thừa Dự được ở bên nhau nhau.
Có lẽ chính cô cũng không có tư cách để đối mặt chỉ trích Mông Tuyết,
nhưng đối phương cũng không thể đặt cô trong lòng, bây giờ hai người họ
đã rơi vào tình trạng “cảnh còn người mất”, tuy chẳng ai sai, nhưng những
bức bối trong lòng cô lại không sao có thể giải tỏa được.
Nếu chiếm được người ấy, hẳn có chịu một chút thiệt thòi của miệng lưỡi
thế gian cũng có sao đâu nhỉ? Người thật sự thất bại là kẻ đã đánh mất
người mình yêu.
Thế giới này vốn chẳng hề công bằng, còn cô tại sao phải là người tốt
chứ.
Mông Tuyết trả lời Kỷ Niệm Hi bằng một câu trả lời rất thoải mái nhưng
cũng vô cùng sắc bén:
- Giang Thừa Dự là chồng của tôi.