17
◄○►
C
ho đến lúc này, Alex đã hết sức khốn khổ vì cái lạnh. Tuy tháng Chín
thời tiết khá dịu nhưng cô thì không thể động cựa, ăn uống lại quá tồi tệ. Và
giờ đây còn tệ hại hơn nữa. Bởi vì bỗng nhiên, chỉ trong vòng vài tiếng đồng
hồ, trời bỗng chuyển qua tiết thu. Cô từng cảm thấy lạnh vì kiệt sức, giờ cô
thấy lạnh vì nhiệt độ giảm mạnh. Căn cứ vào ánh sáng chiếu qua các cửa
kính, bầu trời đã trở nên xám xịt, cường độ ánh sáng cũng đã giảm. Sau đó
Alex nghe thấy những đợt gió đầu tiên ào vào các căn phòng, chúng rít lên,
gầm gừ một cách đau đớn, như thể những tiếng rên rỉ của một kẻ tuyệt vọng.
Lũ chuột cũng ngẩng đầu lên, những sợi ria mép bắt đầu rung tít. Những
đợt nước mưa đột nhiên giội xuống tòa nhà khiến nó gầm gào và kêu răng
rắc như một con tàu sắp chìm đến nơi. Trước khi Alex kịp nhận ra, tất cả lũ
chuột đã chạy dọc theo các bức tường xuống tìm nước mưa đang bắt đầu
tràn trề dưới sàn. Lần này cô đếm được chín con. Không thể chắc chúng vẫn
là những con chuột lúc trước. Chẳng hạn, có con rất to màu đen pha hung,
mới đến, những con khác sợ nó, cô thấy nó đầm mình trong một vũng nước
chỉ mình nó chiếm hữu, nó cũng là con đầu tiên leo lên trở lại. Nó là con đầu
tiên trở lại trên sợi dây. Đó là một con chuột cứng cổ bền gan.
Một con chuột ướt thì còn đáng sợ hơn một con chuột khô, vì lông bẩn
hơn, cái nhìn sắc lẹm hơn, khiến ta càng có cảm giác đang bị rình mò hơn.
Ướt lướt thướt, cái đuôi dài ngoằng của nó bỗng có vẻ nhớp nháp, trông
không khác gì một con thú thực thụ, như một con rắn.
Sau cơn mưa là đến dông tố, sau ẩm ướt là đến cái lạnh. Alex như hóa đá,
không còn khả năng nhúc nhích, cô cảm thấy da trên người mình thấm thìa
theo từng cơn, không còn là những đợt rùng mình nữa mà đã là những cú