thót đích thực. Răng cô bắt đầu va vào nhau lập cập, gió lùa vào những căn
phòng mạnh đến nỗi cái lồng bắt đầu đung đưa.
Một mình trèo lên sợi dây, con chuột đen pha hung bò xuống nắp lồng và
dừng lại, đứng lên hai chân sau, vươn mình thật cao. Chắc hẳn nó vừa truyền
dấu hiệu tập hợp bởi vì chỉ vài giây sau, gần như tất cả lũ chuột đã leo lên,
chúng ở khắp nơi, trên nắp lồng, bên phải, bên trái, trong cái giỏ đang đung
đưa.
Một tia chớp làm căn phòng sáng lòa lên, gần như tất cả chúng đều đứng
bật dậy, mõm chĩa lên trời cùng một lúc, như thể bị điện giật, và bắt đầu
chạy tán loạn, chúng không sợ hãi trước cơn dông, không hề, mà trông
giống như một điệu nhảy. Chúng đang bị kích động.
Chỉ còn con chuột đen pha hung to tướng đứng sừng sững trên thanh gỗ
sát gần mặt Alex nhất. Nó nghển đầu về phía cô, hai mắt nó mở to, rồi rốt
cuộc nó đứng dậy, cái bụng hung phồng lên, trông thật khổng lồ. Nó kêu lên
rin rít và hai chân trước quờ quạng tứ tung, hai cái chân ấy màu hồng hồng.
Nhưng Alex chỉ nhìn thấy những móng vuốt.
Những con chuột này là chiến lược gia. Chúng hiểu rằng ngoài cái đói, cái
khát, cái lạnh thì còn cần thêm nỗi kinh hoàng. Chúng hòa giọng kêu chít
chít. Để gây ấn tượng với cô. Alex cảm thấy những tia nước mưa lạnh giá
theo gió bắn vào. Cô không khóc nữa, mà run rẩy. Cô đã nghĩ đến cái chết
như một sự giải thoát nhưng viễn cảnh bị lũ chuột kia cắn, ý nghĩ mình sẽ bị
xé xác thì…
Với chục con chuột, một xác người tương ứng với bao nhiêu ngày lương
thực?
Hoảng sợ, Alex bắt đầu hét lên.
Nhưng, lần đầu tiên, không có âm thanh nào phát ra từ cổ họng cô.
Do kiệt sức, cô đã bị quật ngã.