ALFA SIÊU BIỆT ĐỘI NGA - Trang 177

Phó chủ tịch KGB, tướng Ponomariev, nhìn Zaixev chờ đợi. Đại tá

Zaixev buông máy, nói: “Pakistan…” – “Được!” – Ponomariev trả lời rồi đi
nhanh tới cuối phòng nhấc điện thoại liên lạc với văn phòng chính phủ.

Ngày 2 tháng mười hai năm 1988. 0h45’. Moxcva. Sân bay Seremetrevo.

Tổ lái của Alecxander Boscov chuẩn bị bay đi Delhi. Họ vừa từ đó về, cùng
một đoàn xiếc sau chuyến lưu diễn. Một đám hành khách vui mắt: Gấu,
ngựa, đại bàng. Suốt chặng bay chúng hiền lành, nghiêm chỉnh, chỉ mấy
chú đại bàng luôn vỗ cánh, vẻ bồn chồn không yên. Chuyến bay đến Ấn Độ
bất ngờ bị hủy. Họ nhận lệnh đến Mineralnưe Vođư và hết sức ngạc nhiên
thấy sân bay vắng lặng. Khi máy bay đang lăn bánh tới điểm đỗ xa nhất,
“Mặt đất” mới báo tình hình. Một nhân viên KGB đón tổ lái ở chân cầu
thang máy bay kể lại sự việc một cách tường tận hơn, rồi nhấn mạnh:
“Công việc hoàn toàn tự nguyện, ai cảm thấy không tự tin thì có thể từ
chối”. Không một ai trong các phi công do dự. Như vậy đã rõ: Họ phải bay
sang nước ngoài theo yêu sách của bọn khủng bố và nộp mình làm con tin.
Zaixev nhấn nút bật microphon.

Zaixev:
- Chúng tôi sẵn sàng để các anh bay đi Pakistan. Vậy ý các anh thế nào?
Iaksians:

- Tốt!
Zaixev:
- Nhưng không tiếp dầu thì không thể bay thẳng một mạch tới Pakistan.

Cho nên sẽ phải đáp xuống Taskent, vì Taskent gần Pakistan nhất. Anh hiểu
chứ?

Iaksians:
- Dusanbe không thu xếp được sao?
Zaixev: Dusanbe gần đây hơn nhưng lại xa biên giới Pakistan hơn.

Iaksians:
- Chẳng lẽ Pakistan không có đường biên giới trực tiếp với Liên Xô sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.