ALFRED HITCHCOCK TUYỂN CHỌN - Trang 57

- Thưa bà lúc mấy giờ ạ?
- Khoảng mười một giờ, ông ấy ăn mặc luộm thuộm, đi vào lối xe và
quanh quẩn ở gara.
- Ông ấy không đi vào nhà chính à?
- Không. Ông ấy chỉ ở trong khuôn viên nhà khoảng ba phút. Tôi tin là ông
ấy có ôm theo một cái gì, ăn mặc tồi tàn, điệu bộ rất khả nghi, giống như
dân cầu bơ cầu bất.
Lời khai này khiến những người lớn cảm thấy nhẹ nhõm. Mike Russell
nhận xét:
- Ồ, thật là một ông già du thủ du thực mà lương thiện. Bà có chắc không,
bà Page? Chuyện khó xảy ra quá!
Người phụ nữ sửng cồ lên:
- Ông cho là tôi nói láo à?
Russell mở miệng định nói, anh thấy bàn tay ông thẩm phán chạm tay anh,
rồi giọng nói ôn tồn của ông:
- Đây là khách của tôi, ông Russell... Freddy. Thầy để cho cậu ấy đi đi:
chắc giờ đây cậu ấy đã hiểu. Cháu Freddy này, cụ Matlin không ở nhà sáng
nay. Có thể là người lạ đó... hay chỉ là một tai nạn bất ngờ.
- Không phải người sống lang thang, không có tai nạn nào cả!
Giọng ông thẩm phán lần này có vẻ cương quyết:
- Cháu không thể chắc chắn như vậy, Freddy.
Freddy không nói gì, ông cảnh sát buông tay cậu ra, cậu tự động bước lùi ra
sau. Những cậu bé khác ùa lại đứng vây quanh Freddy. Kẻ thù còn kia, con
quỉ già giết chóc và nói láo. Những người lớn có chút chín chắn lại vào hùa
với con quỉ. Nhưng những cậu bé đều biết những gì Freddy biết. Chúng
đoàn kết với nhau.
Khách của ông thẩm phán nói nhỏ nhẹ:
- Có ông bà nào giúp được cậu Freddy một chút chứ.
Và ông thẩm phán thở dài.
Hai ông cảnh sát bước trên phố Hannibal, đến sân cỏ sau nhà ông Matlin,
cùng với ông Daugherty. Cụ Matlin nấn ná ở góc đường, nói chuyện với bà
Page. Tấm màn sau kính cửa sổ mặt tiền trong nhà Matlin được buông

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.