ÁM LÂN - Trang 16

trong tủ lạnh đưa cho cô, Đông Sinh vui vẻ nhận lấy, mở nắp uống. Sau đó
mí mắt dần trở nên nặng nề, Đông Sinh cảm thấy không đúng, nhưng làm
sao còn mở mắt nổi cơ chứ. Cô muốn bắt lấy tay người nọ đang lái xe,
nhưng lập tức bị gạt đi. Trong mơ hồ, xe hình như đi vào một nơi vô cùng
im lặng, cô nhắm hai mắt lại. Cô nằm trên mặt đất không ngừng khóc: "Thả
tôi ra...Xin anh hãy thả tôi ra...Tôi sẽ đưa tất cả tiền cho anh..." Người nọ ở
phía sau cởi đồ, hắn giữ lấy thắt lưng cô, tham lam vuốt ve làn da non mềm
ở mông, sau đó mãnh liệt xỏ qua người cô.

Hắn coi Đông Sinh giống như chó, dùng xích khóa cổ. Không có quần

áo, từ nay về sau cần gì mặc quần áo chứ? Hắn thích nhìn bộ dáng các cô
gái sống không giống người mà. Hắn chính là đế vương lâm hạnh, chủ
nhân cao nhất. Còn cô từ nay về sau chỉ có thể ngày đêm nhìn cửa sổ nhỏ
hẹp trên đỉnh đầu, đứng trong tầng hầm ngầm bí mật ngăn cách với thế
giới.

"Mẹ, mẹ ơi..." Trong đêm cô thấp giọng khóc nức nở.

Còn hắn sau khi nghe được chỉ vuốt ve cơ thể của cô, im lặng không nói

gì.

Đông Sinh, đừng khóc. Mẹ cô không tìm thấy cô đâu.

Phân cục cảnh sát của thành cổ rất lớn, nhưng đội cảnh sát hình sự lại rất

nhỏ. Bởi vì ở khu thành thị du lịch dân cư thành thật chất phác, các vụ án
xảy ra rất ít, nếu có nhất định là án lớn.

Thời tiết rất nóng, trong văn phòng đội cảnh sát hình sự yên tĩnh như

không có người, toàn bộ đều nằm úp sấp trên bàn ngủ gật. Ve sầu kêu rì
rầm trong sân, nhựa đường trên mặt đất như bị nắng nung cháy tan ra.
Trong bầu không khí uể oải, sống qua ngày đoạn tháng, chỉ có duy nhất
một người không ngủ trưa, vẫn còn ghé vào trước bàn, đeo tai nghe nhìn
máy tính.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.