ÁM LÂN - Trang 204

này sắc trời đã hoàn toàn tối đen, sắc mặt ba người bọn họ dưới ánh đèn
đều lộ ra vẻ âm trầm, ảm đạm. Bọn họ không nói chuyện với nhau, cũng
không nhìn nhau, dường như trong lòng đều có tâm sự. Còn Bạc Cận Ngôn
đứng ở cửa phòng làm việc, nhìn chậu hoa bên cửa sổ, đất đã bị đào hết ra,
chỉ còn chậu không. Dường như còn mấy đóa hoa cúc không biết héo rũ đã
bao lâu rồi, dường như chúng từng có hình dáng vô cùng đẹp đẽ. Anh nhặt
một đóa hoa lên, nhìn mấy lần, im lặng.

"An Nham không tìm được hình ảnh theo dõi Hàn Vũ Mông!" Phó Tử

Ngộ hơi thất vọng, lại hơi không cam lòng ngồi xuống đối diện Bạc Cận
Ngôn. Lúc đó đã là hơn mười giờ đêm, Bạc Cận Ngôn ngẩng đầu nhìn Phó
Tử Ngộ: "Cậu đi về trước đi, tớ sẽ nhìn thay cậu."

"Tớ muốn ở lại chỗ này." Phó Tử Ngộ đáp.

Bạc Cận Ngôn lại nở nụ cười, nói: "Nếu cậu sớm gia nhập đội một chút,

hiện tại có lẽ đã có thể danh chính ngôn thuận ở lại chỗ này."

Phó Tử Ngộ cũng cười: "Này, đủ rồi! Không giúp đỡ người mà còn thừa

nước đục thả câu."

Hai người im lặng một lát, Bạc Cận Ngôn nói: "Trở về nghỉ ngơi đi. Nếu

cô ấy không muốn gặp cậu, cậu có đau khổ chờ cũng không được. Nếu cô
ấy muốn gặp cậu, nhất định sẽ xuất hiện."

Phó Tử Ngộ lườm anh: "Cậu càng ngày càng giống cao thủ tình trường

đắc đạo."

Bạc Cận Ngôn đáp: "Tớ làm chuyện gì mà không phải là cao thủ chứ?"

Phó Tử Ngộ cười, cuối cùng vẫn đứng dậy trở về, Bạc Cận Ngôn lại dặn

dò: "Đừng tự đi tìm cô ấy nữa, đừng cả ngày đến nơi cô ấy từng xuất hiện.
Chăm sóc tốt cho bản thân."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.