ÁM LÂN - Trang 206

"Anh đi đâu vậy?" Giản Dao hỏi.

Bạc Cận Ngôn cầm lấy áo khoác: "Anh đi xuống dưới một lúc."

Giản Dao nhìn mặt bên của anh, thời điểm Bạc Cận Ngôn muốn đi dạo

một mình thực sự không nhiều lắm.

"Em cũng đi." Cô đuổi theo.

Tổ vụ án tâm lý tội phạm đặc biệt tuy thuộc về Bộ công an, nhưng bình

thường khi làm việc đều có liên hệ chặt chẽ với cục cảnh sát hình sự thành
phố. Dưới cục có một sân thể dục. Tối nay sương mù dày đặc, mưa bụi lất
phất. Dưới ngọn đèn u ám, chiếu xuống đường chạy yên tĩnh. Bạc Cận
Ngôn chậm rãi đi đằng trước, Giản Dao theo sau. Cô nghĩ có lẽ là anh đang
lo lắng chuyện Phó Tử Ngộ. Nếu không còn ai có thể khiến anh lo âu đây?
Một lát sau, Giản Dao đi lên trước bám lấy vai anh: "Cận Ngôn, cõng em."

Trong lòng Bạc Cận giống như bị bao phủ bởi làn sương mù lạnh lẽo,

vắng lạnh quạnh quẽ, nghe thấy yêu cầu của cô, trong lòng nóng lên, hơi
cúi người, để cho cô leo lên, sau đó dễ dàng cõng cô, tiếp tục đi về phía
trước. Cô vùi mặt vào tấm lưng rộng lớn của anh, khẽ cười. Khóe miệng
Bạc Cận Ngôn cũng có ý cười. "Em nặng lên rồi." Anh thản nhiên nói.

Giản Dao lắp bắp kinh hãi: "Anh...xúc giác của anh tốt như vậy?" Gần

đây đúng là cô tăng lên hai cân, có lẽ do đi ăn với đám người Phương
Thanh, An Nham...

"Xúc giác của anh luôn rất tốt." Anh nói.

Giản Dao khẽ "hừ" một tiếng. Cô ghé vào lưng anh, không nói gì nữa.

Bên cạnh thỉnh thoảng có người chạy bộ qua, Bạc Cận Ngôn nhìn không
chớp mắt. Giản Dao hơi ngượng, "Thả em xuống đi."

"Anh còn muốn cõng thêm một lát."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.