ÁM LÂN - Trang 347

Không ai đoạt được súng giỏi bằng cao thủ bắn súng. Bởi vì bọn họ luôn

có ý chí kiên định, thông thạo thủ đoạn xảo quyệt, hơn nữa không sợ chết.
Nhưng Bạc Cận Ngôn là ngoại lệ. Anh không phải cao thủ sử dụng súng,
nhưng trong nháy mắt khi người nọ vừa mới khẽ nhúc nhích, anh lại giống
như hiểu rõ tất cả ý đồ của đối phương, "pằng" một tiếng, nổ súng trước.

Người nọ trợn tròn hai mắt, mắng ra câu "shit" thứ ba trong hôm nay.

Hắn hoàn toàn không nghĩ tới, một con người trí thức, chỉ biết phân tích lý
luận cũng có thể ra tay tàn nhẫn như thế.

Người nọ vô cùng đau đớn. Bạc Cận Ngôn bắn trúng ngực phải của hắn,

làm hắn hoàn toàn mất khả năng chống cự, hắn đau nhưng vẫn muốn cười,
cơ thể từ từ trượt về tay vịn phía sau.

"Cạch" một tiếng, một chiếc còng tay đã khóa một bàn tay hắn vào tay

vịn. Khi người nọ ngẩng đầu, nhìn thấy chính là khuôn mặt kinh thường
cười lạnh của Bạc Cận Ngôn: "Tao đã bắn trúng phổi của mày, nếu mày
được cứu nhanh còn có cơ hội sống. Tạm biệt." Nói xong Bạc Cận Ngôn đá
bay súng bắn tỉa của hắn, xoay người đi về phía cuối thang gác, bước vào
lối rẽ, không còn thấy bóng dáng đâu.

Người nọ tựa vào tại chỗ, há miệng thở gấp. Trên mặt hắn dần dần không

còn nụ cười nữa.

Hắn nghĩ có lẽ Simon King hoàn toàn khác với những gì bọn họ tưởng

tượng. Thậm chí còn chưa hỏi hắn, Phó Tử Ngộ ở đâu. Bởi vì chỉ cần hỏi
thì bọn họ sẽ chiếm thế chủ động. Bạc Cận Ngôn không giết hắn, nhưng
cũng không để cho hắn sống, mà để cho hắn đứng ở ranh giới giữa sự sống
và cái chết, treo hắn ở nơi này. Thợ săn...vậy mà lại bị con mồi bắt giết đùa
giỡn.

Người nọ bỗng nhiên xuất hiện suy nghĩ đáng sợ trong đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.