ÁM LÂN - Trang 446

Hai người lại im lặng một lát, lúc này trên sô pha truyền đến tiếng động,

là An Nham vươn vai ngồi dậy. Cậu xoa mắt, dường như mới phát hiện ra
Giản Dao, lập tức đứng lên: "Chị dâu, chị tới rồi?"

Khi nói chuyện với An Nham, Giản Dao cũng tự nhiên hơn, đáp: "Ừ.

Sao hai người đến sớm vậy?"

An Nham liếc Bạc Cận Ngôn ở bên cạnh đang lắng tai nghe, khẽ nói:

"Còn không phải người nào đó, cơm nước không ăn, đêm hôm tương tư
không thể ngủ..."

Bạc Cận Ngôn im lặng, Giản Dao để ý mặt anh hơi ửng đỏ. Giản Dao

làm như không nghe thấy, giọng nói thản nhiên lại hỏi: "Đã ăn sáng chưa?"

An Nham lộ ra vẻ mặt vui mừng: "Đương nhiên là chưa rồi! Chị dâu, em

đói từ nửa đêm đến giờ. Ngay cả cơm tối anh ấy còn chưa ăn. Chị đã ăn
chưa?"

Bạc Cận Ngôn ở bên cạnh vẫn im lặng, ai cũng có thể cảm nhận được sự

xấu hổ rụt rè của anh được che giấu bằng sự im lặng. Giản Dao đứng lên,
liếc Bạc Cận Ngôn: "Tôi đi mua điểm tâm cho hai người. Tôi rất quen
thuộc với thành phố Tuân."

An Nham: "Cám ơn chị dâu!"

Khi cô xoay người đi ra cửa, nghe thấy Bạc Cận Ngôn cũng thấp giọng

nói: "Cám ơn bà xã."

Giản Dao hơi dừng lại, rồi lập tức đi ra ngoài. Chỉ còn lại hai người đàn

ông ở trong phòng. An Nham đi rửa mặt, trở lại vẻ mặt lãnh đạm thường
ngày, ngồi xuống bên cạnh bàn, bụng đói kêu vang chờ ăn, vừa không quên
thản nhiên dặn dò: "Nhớ dỗ cho tốt."

Bạc Cận Ngôn: "Còn cần cậu nói sao?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.