ÁM LÂN - Trang 445

lấy laptop và một ít tài liệu ra. Dường như cũng phát hiện ra sự im lặng của
cô, anh hơi cúi đầu, ngón tay giật giật, sau đó hỏi: "Em ăn sáng chưa?"

Giản Dao đáp: "Ăn rồi. Còn anh?"

Anh đáp: "Ừ, anh cũng ăn rồi."

Rõ ràng ngày hôm qua nhìn thấy khi đối mặt với người ngoài, anh vẫn

còn kiêu căng ngạo mạn giống như trước, nhưng khi ở bên cô, anh lại im
lặng như cũ, giống như một người đàn ông cô không quen. Giản Dao mở
hồ sơ ra, nhìn chằm chằm chữ viết trên đó, trong đầu hỗn loạn. Trước mặt
anh để một chồng hồ sơ, cũng không có động tác gì. Ngón tay để trên giấy,
Giản Dao chú ý tới trên tay anh có thứ gì đó, vì thế hỏi: "Trên tay anh...là
thứ gì thế?"

Anh giơ ngón tay lên, cúi đầu, đáp: "Đây là máy đọc cho người mù." Sau

đó để tay di chuyển trên giấy, quả nhiên phát ra tiếng giọng nữ êm ái đọc:
"Hiện trường không để lại bất cứ dấu vân tay nào, cũng không lấy được
ADN..."

"Có tiện không?" Cô hỏi.

"Rất tốt. Chỉ là tốc độ đọc như vậy đối với anh mà nói là tương đối

chậm. Một ngày nó chỉ đọc được hết hai quyển sách."

Giọng nói của anh bất đắc dĩ mà coi thường như vậy, Giản Dao không

nhịn được nở nụ cười. Sau khi cười xong, nhìn gương mặt anh lại hơi nhói
lòng. Trước kia Bạc Cận Ngôn đọc nhanh như gió đọc đến đâu là nhớ đến
đấy, hiện tại phải nhờ đến máy đọc, đối với anh mà nói tất nhiên là vô cùng
khó chịu, song hiện tại anh có tâm trạng nói đùa như vậy, có thể thấy được
anh đã thích ứng rất khá. Tay anh lại di động trên trang giấy, sau đó hỏi:
"Anh như vậy có ảnh hưởng đến em không?"

Giản Dao đáp: "Hoàn toàn không."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.