ÁM LÂN - Trang 443

"Nếu còn mất đi đôi mắt thì sao? Đôi mắt vốn có thể nhìn thấu tất cả mọi

tội ác, tín ngưỡng thì phải làm thế nào đây? Thực ra Cận Ngôn đã làm rất
tốt, anh ấy không trầm luân, không sa đọa. Anh ấy chỉ rời đi xa một thời
gian, nhưng trong lòng anh ấy đôi mắt kia vẫn nhìn rõ tất cả. Lão Phương,
hôm nay em...thực sự rất vui, nhìn thấy anh ấy sau một năm đã hồi phục tốt
như vậy, dường như gần giống như trước đây."

Phương Thanh chợt cười: "Nghe em nói vậy...anh cũng không nỡ đánh

cậu ta một trận."

Giản Dao cũng khẽ cười. Hai người bọn họ chạm chén, sau đó không

hẹn mà cùng nhìn bóng đêm mờ mịt trong thành thị. Tội phạm không thể
bắt hết, tội ác luôn lan tràn bên cạnh bóng tối. Trong thành phố này còn có
kẻ bệnh hoạn đang chạy trốn, nhưng tại sao lòng lại cảm thấy ấm áp?

"Anh hỏi em tại sao không nói với anh ấy câu nào." Giản Dao khẽ nói,

"Em sợ anh ấy còn chưa chuẩn bị tốt. Em đang đợi anh ấy đi về phía mình."

Bóng đêm tịch mịch, có người đang truy tìm, có người đang chờ đợi, có

người đang lẩn trốn số mệnh. Trong phòng tối đen, tòa nhà cao tầng trong
thành phố, TV không ngừng phát tin về vụ án "Sát thủ hồ điệp". Hắn nhốt
mình trong WC, nghe tiếng nước run rẩy, lấy tay che kín mặt mình. Hỏng
rồi! Tất cả đều hỏng hết rồi! Người bị giết, người hắn yêu, còn cả chính bản
thân hắn. Trong giây lát, hắn bỏ tay ra, dường như nằm mơ một giấc mơ rất
dài rất mơ hồ, đột nhiên bừng tỉnh mới phát hiện mình đã làm gì. Hắn
ngẩng đầu, nhìn ngoài cửa sổ, khe hở nhỏ nhoi, bóng tối in lên cửa sổ. Đó
là ánh mắt của con bướm đang nhìn hắn đấy! Nó nói giết người đi, đó
không phải là chuyện chúng ta muốn sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.