ÁM LÂN - Trang 441

anh. Rèm cửa cũng kéo hết xuống, chỉ để một chút khe hở thông gió. Bạc
Cận Ngôn nằm trên giường, cảm thấy toàn thế giới đều lặng im cùng mình.
Anh nhớ tới tình hình hôm nay sau khi kết thúc hội nghị. Anh ngồi im tại
chỗ, nghe tiếng mọi người bên cạnh rời đi. Sau đó, anh cảm giác được ánh
sáng chung quanh đều tối sầm, không có chút động tĩnh nào, mới biết được
cô cũng đã đi rồi. Trong tình huống bất ngờ gặp lại, cô không nói với anh
câu nào, cứ thế rời đi. Bạc Cận Ngôn cảm giác được trong lồng ngực mơ hồ
đau đớn.

"Sao tôi biết được?" Bạc Cận Ngôn đáp.

An Nham đang ngồi xổm ngoài cửa nghe anh trả lời như thế, cẩn thận

phân tích một chút, nói: "Có phải chị ấy...còn chưa tha thứ cho anh?"

Đáp lại cậu là sự im lặng của Bạc Cận Ngôn. An Nham cảm giác mình

đoán trúng, thở dài, nói thầm: "Em vốn nghĩ người như chị Giản Dao sẽ
không bao giờ tức giận. Dáng vẻ không giống Bàng Bàng, vô cùng khó dỗ
dành...Vậy anh tính làm thế nào?"

"Không liên quan đến cậu." Bạc Cận Ngôn đáp.

An Nham "chậc" một tiếng, cuối cùng vẫn đau lòng cho Bạc Cận Ngôn,

hỏi: "Anh có muốn ăn chút gì không? Không phải chiều nay chúng ta đã đi
siêu thị mua cá sao? Để ngày mai ăn thì không còn tươi nữa."

Ai ngờ đợi một lúc lâu vẫn chả thấy có động tĩnh gì, An Nham đứng dậy

muốn đi, lại chợt nghe thấy một câu: "Cá sao so được với cô ấy chứ."

Lời này xác thực hơi ngốc nghếch, nhưng vào trong tai người đang si

tình cũng khiến người ta rung động. An Nham đứng yên một lát, thở dài,
nói: "Đúng vậy, cho dù ăn gì cũng sao so được. Em hiểu mà."

An Nham trở về phòng, ngoài cửa yên tĩnh trở lại. Bạc Cận Ngôn vắt

chiếc khăn ấm, đắp lên mắt, từ từ nhắm mắt lại, nghĩ đến những câu cô nói

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.