ÁM LÂN - Trang 442

hôm nay, trong đầu tưởng tượng ra biểu tình và động tác cô nên có. Ánh
mắt chợt nóng lên. Giản Dao, xin lỗi em. Giản Dao, anh rời đi quá lâu rồi.
Giữa chúng ta cách một con sông đầy máu tanh. Dù mắt anh mù cũng sẽ đi
qua.

Cùng lúc đó, Phương Thanh và Giản Dao lại lựa chọn cách khác xả hết

tâm trạng trong lòng tối nay. Bọn họ tìm một quán nướng bên dưới cục
uống rượu. Cả hai không nói nhiều lời, sau khi uống mấy chén, hai con
người tửu lượng tốt, ánh mắt vẫn sáng ngời trong đêm đen. Phương Thanh
gẩy mẩu thuốc, hỏi: "Tại sao không nói gì với cậu ta mà đã đi?"

Giản Dao ngẩng đầu, nhìn cảnh đêm ở thành phố này vừa giống mà cũng

vừa khác quê nhà, chợt nhớ tới buổi đêm nhiều năm về trước, mình và mấy
người bạn ngồi trên đường tâm sự uống rượu nướng đồ, nhưng sau đó cô
lại lựa chọn một con đường khác biệt, lựa chọn người đàn ông giữa hàng
vạn người mới có một. Sau đó thương tích đầy người, nhưng trong lòng
tràn đầy niềm vui yên lòng. "Lão Phương, anh có biết tại sao Cận Ngôn
muốn đi không?"

Phương Thanh không đáp, có rất nhiều cách giải thích chuyện Bạc Cận

Ngôn rời đi, nhưng anh biết Giản Dao nhất định có cách giải thích của
riêng mình. Giản Dao nâng chén lên nhấp một ngụm, nói: "Anh có biết vụ
án hoa tươi ăn thịt người không? Lần đó suýt chút nữa em đã chết, cũng
chịu rất nhiều tra tấn, Cận Ngôn đã phá hủy giọng nói của mình, mạo hiểm
thân bại danh liệt để cứu em ra. Có thể nói suýt chút nữa anh ấy đã từ bỏ cả
thế giới vì em."

"Ừ."

"Mất em có lẽ sẽ khiến Cận Ngôn trở nên điên cuồng, nhưng mất đi Phó

Tử Ngộ sẽ khiến anh ấy trở nên trầm lặng.

Phương Thanh im lặng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.