ÁM LÂN - Trang 486

vừa quay đầu lại, phát hiện cửa phòng đã trống không. Không biết Trần
Cẩn đã đi đâu. Cô xoay người đi ra ngoài, nghe được tiếng mở cửa "cạch"
một cái, có người vội vàng chạy. Chờ khi cô chạy đến phòng khách, lập tức
phát hiện túi trên sô pha của Phùng Duyệt Hề đã biến mất, ở cửa thiếu đi
đôi giày thể thao. Cô nhất định phải đuổi theo, đã có người từ phòng bếp đi
ra, cơ thể che khuất hơn nửa ánh mặt trời, vì thế mặt gã có vẻ hơi tối tăm.
Gã im lặng đứng ở đó, đã cởi áo khoác ra, chỉ mặc áo sơ mi. Cổ tay áo xắn
tới khuỷu tay, giữa đôi tay thon dài cầm một sợi dây thừng. Sợi dây thừng
vô cùng quen thuộc. Giản Dao đứng tại chỗ, không nhúc nhích, nhìn gã
bước tới gần. Trên khuôn mặt thanh tú của gã dường như có ý cười lại có
chút bi ai.

"Là vì tình yêu sao?" Giản Dao hỏi.

Gã im lặng một lát, đáp: "Đúng vậy."

Gã cách cô chỉ còn mấy bước, nhưng Giản Dao làm như không thấy, chỉ

nhìn vào mắt gã, từ từ lên tiếng: "Vậy tại sao lại là con bướm?"

Lúc này, gã là sát thủ độc ác, ôn hòa mà cũng tàn bạo nhất, tất nhiên là sẽ

đáp lại câu hỏi của cô. "Luôn cảm thấy mình đã từng nhìn thấy ở nơi nào
đó, luôn nằm mơ, có lẽ là kiếp trước chăng. Tôi đã thấy con bướm giết
người."

Xem ra tám phần là bệnh hoang tưởng. Giản Dao tiếp tục bình tĩnh hỏi:

"Tối hôm qua anh đột nhiên lại gây án giết chết người đàn ông lang thang,
là bởi vì việc Phùng Duyệt Hề lại bị cảnh sát gọi đi hỏi...về những thứ đồ
đắt tiền?" Cô thu hết mọi sự vụn vặt vào trong mắt.

Trần Cẩn bỗng nhiên mỉm cười, đáp: "Phải."

Gã đã đi đến trước mặt cô, so với chiều cao 175 cm của gã, Giản Dao

quả thực rất thấp. Gã cúi xuống nhìn cô, dưới ánh hoàng hôn ánh mắt u ám
khó phân biệt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.